“Để con chịu ủy khuất rồi.” Diệp lão gia tử thở dài nói.
“Hôn nhân cưỡng cầu sẽ không có hạnh phúc, dù sao con cũng đã được bồi thường, những việc này cho qua đi, Diệp gia gia ông cũng không cần nhớ trong lòng.” Khâu Hàn bình tĩnh nói lời khách sáo, hận ý trong lòng cậu tất nhiên sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt Diệp lão gia tử nửa phần, bởi vì mặc kệ thế nào, người mà Diệp lão gia tử giữ gìn nhất chỉ có trưởng tử cùng trưởng tôn của ông ta, không phải là cậu một người ngoài không liên quan.
“Gọi con ở lại, là có một việc muốn hỏi con.” Diệp lão gia tử biểu tình nghiêm túc nói.
Khâu Hàn: “Ông nói đi.”
“Năm đó bởi vì xảy ra hỏa hoạn, bí phương ủ rượu của Khâu gia bị thất truyền, nhưng ông đối với bà ngoại cháu có hiểu biết, bí phương ủ rượu quan trọng như vậy, nàng không có khả năng không chuẩn bị bất cứ thứ gì.” Diệp lão gia tử nhìn đôi mắt Khâu Hàn nói: “Mấy năm nay, con có hay không nhớ lại cái gì, bà ngoại cháu có khả năng sẽ đem bí phương giấu ở nơi nào không?”
“Những năm gần đây, con vẫn luôn cố gắng để nhớ lại, bất luận là Khâu gia và bà ngoại cháu, mỗi một lần nhớ lại, với cháu mà nói đều là một việc vô cùng đau khổ.” Khâu Hàn nhìn thẳng Diệp lão gia tử nói: “Nếu ngài muốn biết về bí phương ủ rượu của Khâu gia, cháu có thể nói cho ông một bí mật, người thừa kế mỗi một đời của Khâu gia, chưa từng đem bí phương viết xuống đều là chỉ ghi tạc trong đầu.”
Diệp lão gia tử nhìn chằm chằm đôi mắt Khâu Hàn trong chốc lát sau, nhắm mắt lại thở dài, tâm tình của ông giờ phút này, có tiếc nuối có mất mát cũng có may mắn.
Khâu Hàn đứng dậy nói: “Diệp gia gia, nếu không có chuyện khác, con liền đi về trước.”
Diệp lão gia tử gật gật đầu.
Khâu Hàn đi ra khỏi thư phòng Diệp lão gia tử, ở trên hành lang vừa qua khỏi chỗ ngoặt chuẩn bị xuống lầu, liền thấy được Diệp Bác Lỗi đang đứng chờ.
Khâu Hàn không muốn nghe hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi qua hắn.
“Tôi lúc trước đã cùng cậu nói, phàm là người tiếp cận y, đều sẽ trở nên bất hạnh.” Diệp Bác Lỗi nhìn bóng dáng Khâu Hàn nói: “Cậu đi theo y, tuyệt đối sẽ chịu thương tổn, không cần bởi vì sự giận dỗi nhất thời, liền đi làm những việc sẽ khiến cậu sau này hối hận.”
“Tôi cũng bị nói sẽ mang đến bất hạnh, nói không chừng vừa lúc lấy độc trị độc đó.
Tôi nguyện ý vì lựa chọn của chính mình mà gánh vác hết hậu quả.” Khâu nghiên cười lạnh nói, tiếp tục đi.
“Khâu Hàn, cậu sẽ hối hận!” Diệp Bác Lỗi nhìn Khâu Hàn rời đi, xoay người dùng sức nắm tay, đấm lên tường.
Trong lòng hắn đối Diệp Huyên Thành hận ý càng sâu, hắn cảm thấy Diệp Huyên Thành vì muốn nhục nhã hắn, mới cố ý làm như vậy.
“Bác lỗi ca.” Lâm Dật Cẩm đến gần Diệp Bác Lỗi, nhỏ giọng gọi.
Diệp Bác Lỗi lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái sau, xoay người rời đi.
Lâm Dật Cẩm nhìn Diệp Bác Lỗi rời đi há miệng thở dốc, trong mắt tràn đầy biểu tình ủy khuất, hắn ta cùng Diệp Bác Lỗi kết hôn đã qua mấy ngày, nhưng bọn họ không chỉ không tổ chức hôn lễ, mà đến bây giờ còn chưa ngủ chung phòng, cho dù buổi tối hắn chủ động đi tìm Diệp Bác Lỗi, Diệp Bác Lỗi cũng không cho hắn vào cửa.
Tuy rằng lúc trước hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hắn biết hắn rất khó hoàn toàn thay thế được vị trí của bạch nguyệt quang ở trong lòng Diệp Bác Lỗi, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, sau khi có con, cũng sẽ khó như vậy.
Rõ ràng hắn cùng Khâu Hàn kết hôn không được mấy ngày, đã dùng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Khâu Hàn, hắn cũng lớn lên giống bạch nguyệt quang kia, vì cái gì không thể đối xử hắn như vậy?.
Khâu Hàn mới vừa cùng Diệp Bác Lỗi ly hôn không bao lâu, lại lần nữa vào Diệp gia ở, tuy rằng đều là Diệp gia, nhưng lần này nơi