“Qua đây một chút.” Diệp Huyên Thành nói.
Khâu Hàn ghé lại gần bàn sách.
Đột nhiên Diệp Huyên Thành sát lại hôn lấy môi Khâu Hàn, Khâu Hàn kinh ngạc mở to đôi mắt, vì quá bất ngờ mà không biết nên phản ứng như thế nào, cậu ngốc luôn rồi.
Diệp Huyên Thành không hôn sâu, chỉ hôn một lúc liền ngừng lại, nhìn Khâu Hàn nói: “Nếu cháu thật sự có thể nhưỡng ra Khâu gia sáu phương, ước định lúc trước của chúng ta liền có thể thực hiệc, như vậy thì từ giờ trở đi chúng ta phải bắt đầu bồi dưỡng cảm tình.”
Khâu Hàn đứng thẳng người, bởi vì vừa rồi cùng Diệp Huyên Thành hôn môi, cậu nhịn không được mặt liền đỏ, cậu cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chú…… Nếu là không có chuyện gì khác, cháu ra ngoài trước đây.”
“Đi đi.” Diệp Huyên Thành nói.
Khâu Hàn xoay người đi ra khỏi thư phòng Diệp Huyên Thành, ra tới bên ngoài, cậu giơ tay sờ sờ mặt mình, cảm thấy mình phải nhanh chóng làm quen mới được.
Khâu Hàn thành công làm ra Phong Lộ Thanh, trong lòng vô cùng vui vẻ, đồng thời trong lòng cậu cũng rất rõ ràng rằng Phong Lộ Thanh là do bà ngoại cậu tự tay dạy cho cậu nên cậu mới thành công nhanh như thế, mặt khác các bí phương ủ rượu khác chỉ nằm trong trí nhớ của cậu, chính mình phải chậm rãi tiến hành nếm thử, chỉ sợ không có thành công dễ dàng như vậy.
Chờ cậu làm thành công một nửa Khâu gia sáu phương, cậu liền có thể cùng Diệp Huyên Thành nói chuyện hợp tác, nói như vậy, về sau cho dù cậu rời khỏi Diệp Huyên Thành, cậu cũng có chỗ dựa, những người muốn trộm Khâu gia sáu phương khẳng định sẽ không dám làm gì.
Khâu Hàn biết sẽ rất khó nhưỡng những loại rượu khác thành công, mà ước định của cậu cùng Diệp Huyên Thành là nửa năm, cho nên cũng không hề nhàn nhã tự tại như lúc trước, thời gian ngâm mình ở phòng làm việc càng ngày càng nhiều.
Hôm nay cậu từ phòng làm việc bước ra, tuy rằng không uống say nhưng đầu đã có chút lâng lâng, muốn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, khi cậu đang đi trên hành lang, thì bị một người xa lạ cản đường.
Khâu Hàn nghi hoặc nhìn người đang cản đường mình, dù đã uống nhiều rượu nhưng đầu óc cậu vẫn còn thanh tỉnh, cho nên cậu vô cùng xác định cậu căn bản là không quen biết người này, cũng không biết hắn ta vì sao lại cản đường mình.
“Có việc gì sao?” Khâu Hàn nghi hoặc hỏi.
“Em chính là trợ lý mới của Huyên Thành?” Phương Hướng Dương mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn Khâu Hàn nói.
“Xin hỏi bác là?” Khâu Hàn nhìn hắn hỏi.
Phương Hướng Dương đánh giá toàn thân Khâu Hàn từ trên xuống dưới một lần, dùng ánh mắt sắc sảo nhìn mặt Khâu Hàn nói: “Em so với Hứa Vân Kỳ thì xinh đẹp hơn nhiều, Diệp Bác Lỗi kia thật đúng là không biết nhìn hàng.”
Phương Hướng Dương nói xong liền muốn duỗi tay ra sờ mặt Khâu Hàn
Khâu Hàn theo bản năng lui ra sau, né tránh tay hắn ta, trong lòng tức giận nghĩ, cha này to gan thật, không chỉ ngăn cản cậu, cư nhiên còn dám ở Diệp gia hơn nữa còn là chỗ ở của Diệp Huyên Thành đùa giỡn cậu.
Phương Hướng Dương nhìn gương mặt Khâu Hàn ửng đỏ, bộ dạng đứng đỡ tường thở dốc, xem đến tâm tình ngứa ngáy, híp mắt nói: “Quả nhiên Diệp Bác Lỗi kia vẫn còn non lắm không biết nhìn hàng, cực phẩm như em lại không cần, lại đi nhớ thương một người không bằng em.
Em như vậy rất thích hợp để người ta đè xuống để yêu thương nha.”
Khâu Hàn nghe hắn ta nói bậy, vô cùng tức giận nhưng bởi vì vừa mới uống rượu nên cả người không có sức, không thể làm được gì hắn ta chỉ có thể hung dữ trừng mắt.
Mà ở trong mắt Phương Hướng Dương, gương mặt Khâu Hàn kiều nộn ướt át, trong mắt lấp lánh ánh nước, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch hô hấp, làm hắn không thể khống chế