Cao Thừa Bỉnh không nghe lầm chứ, Giang Dĩ Trạch thế mà đứng trước mặt mình xin lỗi Đường Cảnh Đồng?
Anh ta cảm thấy có chút khó tin, dù sao ngày hôm qua bọn họ vừa gây gổ với nhau, thiếu chút nữa là động thủ.
Dựa vào tính cách Giang Dĩ Trạch, cho dù chính mình sai lè ra cũng sẽ không mở miệng nhận sai với người khác.
Đường Cảnh Đồng tuy rằng không đến mức mất bình tĩnh, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Giang Dĩ Trạch, sau đó đối diện với ánh mắt của cậu, dường như thấy rõ đối phương đang thật lòng xin lỗi.
Ngay khi 4 mắt chạm nhau, trái tim Đường Cảnh Đồng khẽ hụt một nhịp, hàng lông mày nhẹ cau lại.
Ánh mắt đối phương trong sáng thuần túy, khác hẳn với Giang Dĩ Trạch trước đây, không còn tia lệ khí ác ý, lại nhiều hơn vài phần chân thành.
Cậu dùng vẻ mặt ấy nhìn anh, không hiện ra một chút âm mưu quỷ kế gì.
Anh giống như nhìn thấy được sự thành thật của Giang Dĩ Trạch, người này có lẽ đang thật lòng xin lỗi anh chứ không phải bày ra trò xấu xa gì.
Rất kỳ quái, vì sao chỉ mới qua một ngày, tính nết một người lại có thể thay đổi nhanh đến vậy.
Cao Thừa Bỉnh lại không nhìn ra được biến hóa gì trong ánh mắt của Giang Dĩ Trạch.
Anh ta tuy rằng thấy hơi khó hiểu nhưng trong lòng vẫn luôn đề cao cảnh giác đối Giang Dĩ Trạch.
Anh ta cảm thấy Giang Dĩ Trạch dễ dàng nói lời xin lỗi với Đường Cảnh Đồng như vậy, nhất định có âm mưu gì đó đằng sau.
"Hừ, giả vờ giả vịt, Giang Dĩ Trạch, cậu nói xem cậu đang toan tính cái gì? Nhất định phải động chạm đến Đường Cảnh Đồng sao hả?"
Thấy vẻ mặt cảnh giác của Cao Thừa Bỉnh, Giang Dĩ Trạch trong lòng không nhịn được nở một nụ cười thành tiếng, trong tiểu thuyết, Đường Cảnh Đồng và Cao Thừa Bỉnh là bạn bè chí cốt, sau khi Đường Cảnh Đồng trở thành diễn viên vẫn luôn để Cao Thừa Bỉnh đứng ra đại diện, cho nên người này quan tâm Đường Cảnh Đồng là lẽ đương nhiên.
"Tôi thật sự không có âm mưu gì cả, vừa rồi tôi đang bận nghe điện thoại, thời điểm nhấc máy không cẩn thận đụng phải tiền bối, lúc ấy trong tay cầm chai nước không đậy nắp nên mới xảy ra sự cố."
Giang Dĩ Trạch nghiêm túc giải thích.
"Nếu không tin thì anh nhìn xem, điện thoại của tôi đây này, cuộc gọi nhỡ của mẹ anh...!à mẹ tôi đây này."
Giang Dĩ Trạch đưa điện thoại tới để hai người kia nhìn lại lịch sử cuộc gọi, còn lỡ miệng suýt nói nhầm.
Mẹ Giang đương nhiên là mẹ ruột của Đường Cảnh Đồng, chẳng qua hiện giờ Giang gia còn chưa phát hiện ra vụ đánh tráo.
Nhưng Giang Dĩ Trạch cũng không có ý định tự vạch trần bí mật này, thừa nhận mình không phải con ruột của cha mẹ Giang, Đường Cảnh Đồng mới là thiếu gia thật...!
Người bình thường không ai làm như vậy!
edit bihyuner.
beta jinhua259
Nếu có người hỏi vì sao cậu biết được bí mật động trời này, cậu căn bản không biết giải thích như thế nào, nhất định sẽ bị người khác hoài nghi cho rằng mình rắp tâm gây ra vụ đánh tráo.
Thấy Giang Dĩ Trạch thật sự đưa điện thoại cho mình kiểm tra, Cao Thừa Bỉnh yên lặng liếc mắt nhìn, phát hiện cậu ta đúng là có một cuộc gọi nhỡ cách đây ít phút, sự đề phòng trong lòng cũng chậm rãi lắng xuống.
Chẳng qua anh ta vẫn cảm thấy Giang Dĩ Trạch hôm nay rất kỳ quái: "Sao cậu lại gọi Cảnh Đồng là tiền bối?"
Giang Dĩ Trạch cười nói: "Tuy rằng tôi bằng tuổi với tiền bối, nhưng Cảnh Đồng gia nhập giới giải trí sớm hơn tôi rất nhiều, tôi gọi anh ấy là tiền bối cũng hợp tình hợp lý mà."
Giang Dĩ Trạch nói rất có đạo lý, Cao Thừa Bỉnh không thể phản bác nhưng vẫn ôm theo một tia cảnh giác đối với người trước mặt.
Nhưng đối phương cho đến hiện tại vẫn chưa làm gì quá đáng, anh ta không thể nói thêm gì.
Thấy Cao Thừa Bỉnh trầm mặc, Giang Dĩ Trạch lúc này mới quay sang nhìn Đường Cảnh Đồng từ nãy tới giờ chưa hề lên tiếng, nở một nụ cười nhẹ bày tỏ thành ý nhận lỗi.
"Tuy rằng tôi không cố ý, nhưng vừa rồi đích thực do tôi sơ suất, thật lòng xin lỗi tiền bối vì đã làm bẩn quần áo của anh.
Nếu không để tôi bồi thường cho anh được không?" Giang Dĩ Trạch dò hỏi.
Đường Cảnh Đồng nhìn ánh mắt chân thành của Giang Dĩ Trạch, khí tức lạnh lẽo cũng tản đi không ít, anh hơi mở miệng, thản nhiên nói: "Không cần."
Ngắn gọn hai chữ nhưng vô cùng hữu lực, giọng nói của Đường Cảnh Đồng rất dễ nghe, âm thanh trầm thấp giàu từ tính, Giang Dĩ Trạch vốn đã rung động trước vẻ đẹp của anh, hiện giờ trái tim càng