Khi từ tầng cao nhất đi xuống, Cao Kỳ đi thang máy, nhìn bản thân bị phản chiếu từ bốn phía chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo.
Sau đó truyền những lời này cho Mạc Nguyên.
Một nhóm cựu chiến binh tụ tập uống rượu.
Những người ngồi trong bàn người mặt đỏ, người thì mặt trắng, da cũng sưng đỏ lên.
Ngay từ đầu, Mạc Nguyên còn muốn giả vờ nói một câu: "Thiếu gia cũng không dễ dàng."
"Không phải sao." Cao Kỳ mỉm cười: "Ba ruột cũng không thích.
Nhưng tôi cảm thấy cậu Trì vẫn là quá ngây thơ."
Nếu như Trì Quân nghe thấy hai chữ này có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười.
Lại là ngây thơ.
Lúc này, chính là một đám ông già giậm chân tại chỗ, trì trệ không tiến nói hắn ngây thơ?
Cao Kỳ nghiêm túc nói: "Ở đâu cũng có nguồn tài nguyên trên internet, có ai sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra và xem những gì đề cử bản gốc chứ?" Y lắc đầu nói: "Ngay cả khi trang wed video thật sự được xây dựng lên thì lấy cái gì đi cạnh tranh với các trang wed hiện có chứ? Không sử dụng tài nguyên hiện có của Thịnh Nguyên, như thế mà không thể chờ đợi được đi khai thác thị trường mới."
Còn có người nói: "Mấy năm nay cậu Trì đi học ở Bắc Kinh, có lẽ những người quen xung quanh đều là nhân tài tố chất cao." Hắn nhún vai không quan tâm: "Đã rời xa đám đông quá lâu, đúng không?"
Mạc Nguyên ngược lại dừng lại hỏi: "Ông Cao, ông vừa mới nói cái gì?"
Cao Kỳ mở to đôi mắt say lờ đờ, ợ hơi rượu nói: "À...!khai thác thị trường mới?"
Mạc Nguyên vỗ tay một cái: "Chính là cái này!"
Cao Kỳ không hiểu ra sao.
Mạc Nguyên đặt chai rượu trong tay lên mặt bàn một tiếng cạch, một chút rượu bắn ra để lại dấu vết trên khăn trải bàn.
Gã đứng dậy, cơ thể hơi lung lay nói: "Tôi thấy, đây là ông Trì đang tranh nhau quyết liệt với con trai của ông ta.
Cậu Trì đã trưởng thành, cánh cứng rồi muốn bay một mình.
Bên ông Trì đương nhiên không muốn." Gã cau mày nói tiếp: "Lúc này, chúng ta hãy tách biệt rõ ràng với cậu Trì.
Nếu không, đến lúc đó người ta là cha con ruột.
Khi ngày càng lớn tuổi, sẽ luôn có thời gian để giải hòa."
Cao Kỳ: "Chúng ta sẽ thành nhân vật phản diện?"
Mọi người trên bàn nhìn nhau.
"Không phải!" Có người nói: "Nếu Trì tổng thật sự xem cậu Trì như con ruột làm sao có thể mang người kia theo bên cạnh chứ?"
"Người ta không phải thịnh hành phân biệt đích thứ à?" Mạc Nguyên bĩu môi.
Đều là đàn ông, ai còn không biết người nào sao.
Những người khác nhìn nhau, một người giật mình, rượu đã cạn hơn phân nửa.
Mạc Nguyên đặt ra phương châm cơ bản: "Tóm lại đây đều là chuyện quá khứ...!Cụ thể, không hợp tác, không tham gia, không liên quan.
Chúng ta phải quản lý rạp chiếu phim, phải mở rộng, phải thiết lập quan hệ với Hollywood, vốn dĩ còn một đống chuyện.
Bên cậu Trì muốn làm gì thì để cậu ta tự làm."
Những người khác say khướt đáp lời.
Mạc Nguyên: "Nhưng ở bên Trì tổng phải có lời giải thích." Làm cho ông ta nhìn thấy bên mình thật sự đang mài giũa cậu Trì.
Không thể quá phận, phải nắm một cái chừng mực.
Mạc Nguyên men say nặng nề, yên lặng suy nghĩ.
* * *
Trước đó, bộ phận tài chính của Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên đã chỉnh lại các báo cáo tài chính của năm nay và đặt chúng ở trước mặt Trì Quân.
Trì Quân xem từng cái.
Trong những năm gần đây, thu nhập từ hoạt động kinh doanh đã tăng lên từng năm.
Đồng thời, do nhiều rạp hơn nên nhân viên tạm thời tăng nhanh, và không thể tránh khỏi lạm phát nên chi phí hoạt động cũng tăng đều đặn.
Cũng may, cuối cùng tính được nó vẫn chủ yếu là kiếm tiền.
Lấy hai năm qua làm ví dụ: năm trước sau khi trừ hết chi phí tổn thất và thuế thu nhập, công ty TNHH Truyền thông Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên lời gần 1 tỷ.
Mà ở năm ngoái, con số này đã tăng lên 1,2 tỷ.
Ưm, là công ty con của tập đoàn, Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên vẫn chưa và cũng không có ý định ra thị trường, mà lựa chọn dựa lưng vào gốc cây lớn yên tâm hóng gió.
"Nhưng bây giờ..." Trì Quân nói: "Bọn họ nói cho em rằng không có tiền."
Mạc Nguyên và những người khác đã chọn cách đơn giản nhất: Từ quan điểm tài chính, một thẻ lại một thẻ suy nghĩ kỳ lạ của cậu Trì.
Đây là cách đơn giản nhất.
Về mặt lý thuyết mà nói, Trì Quân mới đến, mà kế toán trong công ty chính là người