Từ bắc vào nam, ở trên máy bay chỉ mất hai tiếng.
Trước khi lên máy bay, mặt trời ở Bắc Kinh gay gắt.
Sau buổi lễ ngày hôm qua, trùm một bộ đồng phục cử nhân màu đen bước vào trong trường học.
Dưới cái nắng chiếu xuống giống như lửa đốt.
Hiển nhiên Trì tổng nhỏ đã trở về Thượng Hải hơi nửa năm đã sớm thích nghi với thời tiết ẩm ướt ở quê nhà có một chút bóng ma.
Khi rời khỏi căn hộ chung cư, Trì Quân dừng lại trước hiên nhà và tự lẩm bẩm: "Hôm nay bao nhiêu độ thế?"
Chung Dịch hiểu rất rõ nói: "Gọi xe đi đến cửa khu chung cư là được." Lên xe là có máy điều hòa.
Trì Quân à một tiếng, lấy điện thoại xem dự báo thời tiết.
Quả nhiên nhiệt độ bên ngoài 37 độ, còn cao hơn hôm qua nữa.
Hắn suy nghĩ một lát lấy ra hai chiếc nón từ trong vali, đội lên đầu mình và Chung Dịch.
Dường như cảm thấy đủ khả năng chống nắng nên an tâm tuyên bố: "Đi thôi!"
Chung Dịch nâng vành nón lên cảm thấy buồn cười.
Cậu nhìn Trì Quân.
Trên vành nón của Trì Quân in một hàng chữ Khoa Kinh tế và Tài chính Đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Chung Dịch lập tức hiểu rõ đây là món quà lưu niệm của khoa phát trước lễ tốt nghiệp.
Cậu nghĩ thầm: Ừm...!Thật đáng yêu!
Ngoài ra, Trì Quân đang mặc một chiếc áo thun và quần short bình thường, còn đeo một chiếc ba lô học sinh đựng nhiều đồ.
Đúng vậy, Chung Dịch đã phát hiện so với một bộ vest thêm cặp tài liệu, có lẽ Trì Quân càng thích trang phục thoải mái như vậy.
Đời trước, quan hệ giữa cậu và bạn tốt vẫn luôn nằm ngoài chừng mực.
Vì vậy cậu đã bỏ qua rất nhiều suy nghĩ thật sự của Trì Quân, chỉ nhớ rõ Trì Quân thích Prada hơn trong số rất nhiều hàng hiệu.
Đồng thời, nếu có đủ thời gian, Trì tổng nhỏ càng nghiêng về lựa chọn mấy bộ vest được đặt may riêng bởi nhà thiết kế quen thuộc.
Nhưng hiện tại, Trì Quân đang mặc bộ quần áo sinh viên bình thường.
Thậm chí bởi vì bị nón che khuất cái trán, ngay cả đôi mắt cũng ở trong bóng tối do vành nón mang lại, một chút mạnh mẽ từ nơi làm việc mang lại cũng bị làm nhạt đi.
Thoạt nhìn qua như là sinh viên mới vừa kết thúc một lễ hội văn hóa, đang chuẩn bị kiểm kê bàn ghế và đồ dùng.
Sau đó gọi mấy bạn trong lớp dọn đồ đạc, ăn liên hoan và cười quậy chúc mừng.
Đáng tiếc cho dù là đời này, Trì Quân thoải mái hơn rất nhiều ở trước mặt Chung Dịch cũng sẽ không có thời gian ở trong trường bình thường như vậy.
Bây giờ nhìn lại khi năm nhất đại học làm thành viên đội bóng rổ ngài biên chế, còn có mấy buổi thi đấu tạm thời lên sân, chỉ có Trì Quân làm sinh viên giải trí lúc rãnh rỗi.
Nghĩ đến đây, Chung Dịch bình tĩnh giơ tay đặt lên vai Trì Quân.
Sau đó, khi Trì Quân nắm lấy chốt cửa và chuẩn bị mở cửa thì cậu cúi đầu hôn một cái lên lỗ tai Trì Quân.
Trì Quân đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Dường như cảm thấy tê ngứa, cơ thể hơi run