Cuối cùng muốn làm gì đây?
Bà mẹ nó! Cái đồ vô dụng này!
Tề Thiên Dương câm nín nhìn thanh niên bên ngoài kiêu ngạo bên trong ngây ngốc này, thầm hối hận ban đầu không nên đồng ý đi chuyến này, trước mặt đám đông, bản thiếu gia vừa cùng người ta bảo cứ hỏi ngươi đi, mới quay đầu đi ngươi đã tự chặt đường lui như vậy, chơi không vui biết không!
Trước hết tu vi đảo chủ Vân Lam tông có thấp đi nữa cũng là một đại năng Hợp Thể, hai tên Nguyên Anh như tụi mình mà ngươi còn trông cậy thiếu gia truyền âm cho ngươi sao?
Tề Thiên Dương trừng Trịnh Thiên Dương, mặc hắn tự nghĩ cách.
Trịnh Thiên Dương bị trừng mắt xong vô tội chớp chớp mắt, đột nhiên đầu nảy ra ý tưởng, nói: “Thực không dám giấu diếm, bản công tử thay sư huynh đi đến đây, hôm trước y ở trên đảo bị tập kích, hiện tại thân bị trọng thương, nhưng sư huynh làm người rộng lượng, không muốn dây dưa nhiều, tuy nhiên y lại lo lắng cho các vị đồng đạo, nên sai ta đến đây, dám hỏi đảo chủ một câu, có phải vì truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn mà đối địch kẻ thù nào đó không, để mọi người nắm được nguyên do sự việc.
”
Ba hoa hết một tràng, mặt đảo chủ Vân Lam tông đã xanh mét, mọi người trông thấy, không khỏi thầm sinh nghi.
Tề Thiên Dương quả thực muốn cho Trịnh Thiên Dương một like, nhìn thằng nhóc dương dương đắc ý tranh công, Tề Thiên Dương mềm lòng, trời ơi tổ quốc nợ tôi một tuyển tập các em trai đó biết không!
Sắc mặt đảo chủ xanh lét rồi thoát cái khôi phục nguyên trạng, lão không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chuyện của bọn Đỗ Tử Nhiên không giấu được, ngập ngừng hồi lâu, mới nói: “Truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn là chuyện trọng đại, đương nhiên không thiếu bọn đạo chích mơ ước, bất quá mong chư vị đừng lo lắng, Vân Lam tông