Mẹ nó chứ hảo hữu chí giao!
Chuyện Trầm Bắc Dương đơn giản là do gã làm bậy, cứ ngu ngốc cho rằng đã đến tu vi Độ Kiếp, gia chủ chủ là kỳ Hợp Thể, cộng thêm tuổi trẻ nóng nảy, khiêu khích tới chỗ Tề Thiên Dương, nên bị đánh chết ngay tại chỗ.
Thứ ngu xuẩn như thế chết cũng không có cách nào nói lý, người nhà còn không bàn tới, lão ta chỉ là bên nhà vợ, đương nhiên chẳng có tư cách phát biểu ý kiến, đây là không tôn trọng Trầm gia, nhưng lẽ nào cứ như vậy mà quay lưng?
Tề Thiên Dương ỷ thế hiếp người nhìn đảo chủ Vân Lam Tông, diễn vô cùng nhuần nhuyễn vai người khách hách dịch đến cửa nhà người ta khiêu khích, kỳ thực trong lòng cậu chán muốn ngủ gục luôn rồi, hoàn toàn dựa vào truyền âm thi thoảng giữa cậu và Sở Hàn Phi để giữ vững tinh thần.
Hôm nay trái lại không có chuyện gì cần đến Sở Hàn Phi, tu vi của hắn đã cao lắm rồi, ngồi dưới vị thế đảo chủ Vân Lam Tông thì khó coi, cộng thêm cái khuôn mặt kia y như đúc từ kiếp trước, tuy là đại năng chuyển thế nhưng trẻ con lúc sinh ra sẽ có phần trăm xác suất sinh ra khuôn mặt giống nhau, trong tông môn có thể dùng lý do này lừa gạt qua loa, nhưng ở đây là chỗ nhạy cảm, không thể để đảo chủ Vân Lam Tông hoài nghi, nên tính theo thứ tự chỗ ngồi, hắn không thể đến.
Tề Thiên Dương thầm truyền âm nói: “Thiếu chút nữa quên mất, bảo tàng đó của ngươi người khác cũng mở được hả?”
Sở Hàn Phi lập tức hồi âm: “Vốn cũng không phải của ta, tự nhiên có chìa khoá thôi.
”
Tề Thiên Dương bừng tỉnh: “Cái kiếm truỵ kia à.
”
Sở Hàn Phi cười ra tiếng: “Ngoại trừ chìa khoá, còn phải trả lời câu hỏi nữa.
”
Tề Thiên Dương cười cười, không nói gì, cậu nghĩ cậu biết đại khái mấy câu hỏi kia là gì.
Đột nhiên Sở Hàn Phi nói: “Xin lỗi, khi đó ta, không biết.
”
Tề Thiên Dương trầm mặc, định nói tiếp.
Đảo chủ Vân Lam Tông giữa chủ vị hít sâu một hơi, than thở: “Tề công tử, đứa con rể không duyên phận đó của ta dẫu sao cũng không còn nữa, đừng nhắc tới y.
”
Tề Thiên Dương bị cắt ngang cuộc trò chuyện, liếc nhìn lão, nói rằng: “Được, không lấy chuyện của hắn ra nói nữa, ta chỉ hỏi ông, đến tột cùng vì sao lại không cho chư vị đây tiến nhập truyền thừa, chọn ra người xứng đáng kế thừa kiếm pháp của Sương Hàn kiếm tôn?”
Lúc nói đến kiếm pháp của Sương Hàn kiếm tôn, Tề Thiên Dương rõ ràng cảm giác được các tân khách ngồi đây bất luận tu vi cao thấp ra sao, hô hấp đều trở nên nặng hơn, cười thầm trong lòng.
Cái loại cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, thật không tệ.
Sở Hàn Phi có lẽ cũng nghe được âm thanh ở yến hội, cúi đầu cười cười, sau đó nghiêm túc nói: “Trên đời này, không có người thứ hai có thể học được kiếm pháp của ta.
”
Ngày xưa hắn lựa chọn vô số thiếu niên anh tài, muốn dạy bọn họ kiếm pháp mình tự sáng tạo, nhưng không ai học được, thậm chí, một chiêu cũng múa không ra, cuối cùng hắn từ bỏ, chọn Kim Nghiễn Chi làm đệ tử của mình, dạy hắn cái khác, chẳng ngờ chính bản thân gã không học được, sau đó, đồ đệ ruột này còn oán hận hắn, thậm chí làm ra chuyện kia.
Kiếm pháp thiên hạ vô song, chung quy cũng đạt được, nhưng quá cô quạnh mà thôi.
Tề Thiên Dương không thể hiểu cái tính khoe khoang này, mắt sáng quắc nhìn đảo chủ Vân Lam tông, mày khẽ nhướng: “Hay, trong lòng đảo chủ, đã chọn được người?”
Đảo chủ Vân Lam Tông có ngu đi nữa cũng biết cái nồi này không thể đội, cắn răng nói: “Tề công tử nói sai rồi, Sương Hàn kiếm tôn là người như thế nào, truyền thừa của ngài đương nhiên sẽ do ngài quyết định, trong bí cảnh tự có cơ quan quyết định.
”
Trịnh Thiên Dương thấy nét mặt Tề Thiên Dương không kiên nhẫn, lập tức thức thời hùa theo: “Vậy cũng phải cho chúng tôi vào bí cảnh rồi tính? Hay, đảo chủ căn bản không biết đi như thế nào?”
Lời này của cậu ta đúng là chọt trúng chỗ đau, Tề Thiên Dương liếc Trịnh Thiên Dương tỏ vẻ khen thưởng một cái.
Đảo chủ Vân Lam Tông cắn răng, đời này lão chẳng khác nào chui rúc trên đảo nhỏ này, chuyện đời trải qua cũng quá ít, hoàn toàn không biết nên cãi lại thế nào, bị nói đến mức câm miệng.
Lúc này một giọng nữ xa xa gần gần tràn ngập ai oán vang lên: “Trịnh công tử, gần đây thân thể thiếp không khoẻ, phụ thân bất quá chỉ là lo lắng cho thiếp, người cần gì phải bức bách như thế?”
Thanh âm này truyền đến, Tề Thiên Dương rùng mình một cái thật mạnh, đáng sợ quá đi, lúc cậu đến giai đoạn yêu sớm đang lưu