Tuy khách sạn “Đêm Nay Có Em” treo biển năm sao, nhưng ở một nơi nhỏ bé như Vân Dương, giá cả cũng không ở đây cũng không quá cao.
Cả Khương Phàm Thư và Trương Hàm đều có thể lo được.
Cô gái lễ tân thấy Trương Hàm cầm chứng minh nhân dân của hai người do dự một lúc lâu.
“Anh đẹp trai, anh còn muốn suy nghĩ bao lâu nữa, trời sắp sáng rồi”.
Trương Hàm đờ người, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ chỉ thuê một phòng.
Haiz, sớm biết thế khi nãy đã uống hai ly rồi, dù sao có rượu cũng to gan hơn mà.
Lúc tách nhau ra đi vào phòng, Khương Phàm Thư cười hỏi một câu: “Khi nãy cậu chưa từng nghĩ đến việc thuê một phòng sao? Có thể tớ sẽ đồng ý đấy?”
Không đợi Trương Hàm trả lời, Khương Phàm Thư đã đóng “ầm” cửa lại.
Để lại Trương Hàm khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, hối hận chết đi được!
“Chết tiệt!”
Trong phòng, Khương Phàm Thư đang kề tai lên cửa nghe thấy tiếng rên của anh thì không khỏi cười thầm.
Hai người cũng không ở lại thành phố Vân Dương thêm nữa, Khương Phàm Thư còn chẳng ghé nhà là đã về trường cùng với Trương Hàm rồi.
Còn Trần Hổ, lần này đến đây để xử lý chuyện của hội thương mại, nhiệm vụ rất quan trọng.
Có lẽ Ninh Viễn Khánh cũng biết Trần Hổ là người duy nhất có quan hệ khá thân thiết với mình ở tập đoàn Tinh Thần.
Buổi chiều mùa đông, Trương Hàm ở một mình cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Trong quán cà phê ngoài trường học, anh gọi một tách cà phê, ngồi bên cửa sổ chuẩn bị nhàn nhã trôi qua một buổi chiều.
“Thật ngại quá, điện thoại của tôi hết pin rồi, cũng không mang ví tiền theo, ông thấy tôi để điện thoại lại đây, tôi về lấy tiền đến trả được không?”
Trương Hàm nhìn thấy một nữ sinh đang xấu hổ đứng trong quán, không ngừng giải thích.
Trương Hàm nghiêng đầu, cẩn thận xem xét, đây không phải Nguỵ Thanh Quân hay sao?
Thật ra nhìn từ bóng lưng anh còn hơi nghi ngờ, vì vóc dáng của cô ấy thật sự quá đẹp.
Đặc biệt là hôm nay còn mang giày cao gót và váy ngắn màu đen, khiến Trương Hàm thấy huyết mạch như sôi trào.
“Được rồi, vậy cô đi nhanh về nhanh, cho cô biết, chỗ chúng tôi có camera đấy, cô chạy không thoát đâu”.
Ông chủ thêm mắm dặm muối cảnh cáo, khiến Nguỵ Thanh Quân không ngừng nói ‘không có đâu’.
Cô ấy đường đường là chủ tịch hội sinh viên, có bao giờ lúng túng như thế đâu?
Hết cách, khi nãy chơi điện thoại không chú ý đến lượng pin, đợi khi kịp nhận ra thì điện thoại đã tự động hết pin tắt nguồn rồi.
“Bao nhiêu tiền, để tôi trả”.
Vào lúc Nguỵ Thanh Quân đang sốt ruột, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai.
Cô ấy quay đầu, nhìn thấy người quen Trương Hàm thì vui mừng đến mức mở to mắt.
Trương Hàm tính tiền, hai người cùng nhau đi ra khỏi quán cà phê.
“Hôm nay cảm ơn cậu, thật sự quá mất mặt”, Nguỵ Thanh Quân cười khổ: “Đợi khi nào trở về tớ sẽ chuyển tiền cho cậu”.
Trương Hàm phất tay: “Không cần, cũng không có bao nhiêu”.
“Không được, tớ nợ tiền người khác sẽ thấy trong lòng khó chịu.
Chuyển khoản Wechat được không? Đúng rồi, tớ vẫn chưa có Wechat của cậu đâu”.
Trương Hàm nói với cô ấy mã Wechat của mình, thật ra cũng rất đơn giản, chỉ bỏ thêm hai con số sau tên anh thôi.
Nhìn thấy bóng lưng yêu kiều của Nguỵ Thanh Quân, Trương Hàm thầm so sánh cô ấy với Khương Phàm Thư.
Cuối cùng phát hiện không thể có kết quả được.
Một người thì giỏi giang, một người thì dịu dàng.
Lúc anh chuẩn bị trở về kí túc xá, chợt nhìn thấy Nguỵ Thanh Quân đang quay ngược về.
Xem ra là tìm mình.
“Tớ có chút chuyện…”
“Hả?”, Trương Hàm khó hiểu nhìn cô ấy.
“Ngày mai là sinh nhật ông nội tớ, ông đã sắp 80 rồi, bảo tớ dẫn bạn trai về nhà cho ông xem”.
Nguỵ Thanh Quân hơi ngượng ngùng.
“Cho nên?”
Trương Hàm lập tức hiểu ra, cố ý hỏi thêm một câu.
“Cậu có thể đóng giả bạn trai của tớ không? Yên tâm, không để cậu đi không một chuyến đâu, tớ sẽ trả thù lao cho cậu!”
Trương Hàm cười ha ha đồng ý.
Dù sao cũng không có hại, còn có thể phát triển tình cảm với người đẹp như Nguỵ Thanh Quân nữa.
Thật ra Nguỵ Thanh Quân cũng hết cách, bên cạnh có rất nhiều nam sinh, nhưng mấy người đó có ý đồ quá lộ liễu.
Nghĩ mãi, Trương Hàm mới quen biết không lâu,