Nói xong, Nguỵ Thanh Quân nhìn Trương Hàm với ánh mắt chan chứa tình cảm, dáng vẻ rất thắm thiết.
Trương Hàm thầm cười trộm, diễn xuất của Nguỵ Thanh Quân cũng không tệ nhỉ.
Anh đứng ra: “Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỉ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi!”
Lúc này trong đầu Trương Hàm chỉ có thể nghĩ ra những từ như vậy thôi, cho nên nói ra một hơi luôn.
Xem ra tâm trạng cụ ông không tệ, phất tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
“Cháu có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Quân, ông đã rất hài lòng rồi”.
Trương Hàm vỗ ngực đảm bảo: “Chắc chắn rồi ạ!”
Trương Hàm vừa dứt lời đã có một người tò mò hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Trương, nhà cháu làm gì vậy?”
“Hoàn cảnh gia đình tôi cháu cũng thấy rồi đấy, một gia tộc lớn như vậy, kinh doanh một xưởng dệt may, cháu cũng nói hoàn cảnh gia đình của mình đi”.
Người nói chuyện là bác cả Nguỵ Nguyên Sơn của Nguỵ Thanh Quân.
Nguỵ Thanh Quân biết hoàn cảnh gia đình Trương Hàm không được tốt lắm, gần đây cũng chỉ mua vé số gặp may, cuộc sống mới tốt hơn được một chút thôi.
Cho nên nghe thấy thân thích của mình hỏi thế bèn vội nói: “Bác cả, anh ấy chỉ mới đến lần đầu tiên, tạm thời đừng nói tới những chuyện này, nào, ăn gì đó trước đi”.
Nói xong, Nguỵ Thanh Quân cầm đũa gắp hai miếng thịt cho vào bát Trương Hàm.
Nguỵ Nguyên Sơn đập đũa: “Sao lại không nói nữa? Muốn cưới con gái nhà họ Nguỵ bác thì phải có năng lực mới được!”
Nguỵ Đình Đình hùa theo: “Chị thấy đúng đó, Thanh Quân à, em còn trẻ, tuyệt đối đừng để tình yêu làm mê muội, nếu người đàn ông này không có tiền, em gả đi cũng chỉ theo chịu tội thôi!”
“Đúng vậy, nói hoàn cảnh đi để chúng tôi xem xét”.
“Chẳng lẽ là một thằng nhóc nghèo? Thanh Quân, nếu như vậy, bác nói với cháu đôi điều…”
“Cái này có gì mà phải ngại, người nhà chúng ta đều ở bàn này, cậu ta có thể tìm hiểu từng người một, sao chúng ta muốn hỏi lại một chút thì không được? Chẳng lẽ nhà họ Nguỵ chúng ta không có tư cách này sao?”
Giọng điệu của mấy người ngồi trên bàn đều không tốt.
Lúc này cụ ông cũng gật đầu.
“Đúng lúc ông thấy mọi người đều rất tò mò, cháu cứ nói đi.
Trương Hàm hết cách, chỉ có thể bất chấp tất cả nói.
“Bố mẹ cháu làm ăn nhỏ ở nước ngoài, cụ thể làm gì cháu cũng không biết, đã nhiều năm rồi cháu không được gặp bọn họ”.
Thật ra Trương Hàm nói vậy cũng không phải nói dối.
Anh thật sự không biết cụ thể bố mẹ ruột làm về cái gì.
Vì sản nghiệp trong nhà anh rất rộng.
Chẳng lẽ nói ngành nào cũng có tham gia vào à? Như vậy quá giả, không ai tin được hết.
“Cháu cũng không biết?”
Nguỵ Nguyên Sơn cười châm chọc, rõ ràng cảm thấy lời nói dối vụng về của Trương Hàm quá vớ vẩn.
Trương Hàm gật đầu.
Nguỵ Đình Đình rũ mắt, khinh thường bĩu môi, không khách sáo chút nào.
“Lại là một tên nghèo rớt mồng tơi còn sĩ diện hão”.
Mấy thân thích của nhà họ Nguỵ cũng đều lắc đầu, cảm thấy tiếc cho Thanh Quân.
Ngay cả cụ Nguỵ cũng thất vọng lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Sắc mặt Trương Hàm cứng đờ, cũng không phản bác.
Nguỵ Thanh Quân nhìn anh, trong mắt lộ vẻ áy náy.
Nếu Trương Hàm đã nói như thế, mọi người cũng chẳng còn gì để hỏi thêm nữa.
Nguỵ Đình Đình quyết tâm sau khi ăn xong phải khuyên nhủ em họ của mình.
Nếu nhà Trương Hàm không giàu thì mau chia tay cho rồi.
Bàn bên cạnh là con cháu của anh em cụ Nguỵ, ăn được nửa bữa cơm.
Một nam một nữ trẻ tuổi cùng nhau bưng quà tặng tới.
“Ông hai, đây là bạn trai cháu, tên Lý Thanh, anh ấy có chút quà muốn tặng ông ạ”.
Đây là cháu gái của anh cả cụ Nguỵ, tên là Nguỵ Như Vân.
Còn người nam là bạn trai cô ta mới giới thiệu, Lý Thanh.
Lý Thanh tuấn tú lịch sự, có đồng hồ xe sang, khi nãy mấy thân thích này đều nhìn thấy.
Hơn nữa còn lễ phép, biết ăn nói, quan trọng nhất là gia tộc đứng đầu trong ngành công thương nghiệp của thành phố Thanh Sơn, của cải mấy trăm triệu.
Cụ Nguỵ cười tươi rói.
“Thật có lòng quá”.
“Bố, mở ra xem thử đi ạ”.
Nguỵ Nguyên Sơn tò mò nói.
“Đúng, ông nội, chúng cháu cũng muốn xem thử người có tiền thì tặng quà gì”.
Nguỵ Đình Đình thò đầu qua muốn xem thử.
Cụ Nguỵ mở quà, lấy đồ bên trong ra.
“Ồ…”
Mọi người đều cất tiếng tán thưởng.
Thì ra bên trong là tượng Phật Di Lặc điêu khắc tỉ mỉ, có ý nghĩa thọ tỉ Nam Sơn.
Quan trọng nhất là bức tượng này trông như đều làm từ ngọc, bên ngoài sáng lấp lánh, nhìn một cái đã biết không phải hàng tầm thường.
“Cái này…