Lâm Vũ Nhu nói dối.
Hang động do cô ta đào, cô ta trốn đến hang động phía trước dễ bề điều tra, đều là nói dối.
Cô ta thật sự không chịu nổi khi Mộc Tiêu Kiều tỉnh lại, cô ta phải nhìn người đàn ông mình thích ôm người phụ nữ khác, có lẽ còn sẽ trách cứ cô ta.
Cô ta gạt tuyết trên con đường trước mắt ra hai bên đồng thời cảnh giác với xung quanh, cô ta cắn môi quật cường: “Tôi cướp lấy hạnh phúc cho bản thân thì có gì là sai? Cho dù dùng chút thủ đoạn cũng đâu có lỗi gì? Chẳng phải cô cũng ép Tần Minh ở rể sao cô Mộc?”
“Không biết rõ ràng là có thể giả vờ vô tội à? Nói cứ như tôi là một con đĩ thảo mai ấy”
“Lâm Vũ Như tôi đây dù gì cũng từng học đại học, cũng có liêm sỉ đấy”.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lâm Vũ Nhu vội vàng tìm đóng tuyết rồi nấp vào đó.
Một lát sau, Triệu Tinh chạy đến hiện trường, trông bà ta có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động của bà ta.
Triệu Tinh hỏi: “Tìm được Tần Minh chưa?”
“Thưa bà chủ, chắc hẳn cậu ta đang ở gần đây, người phụ nữ của cậu ta trúng độc, không biết bây giờ đang trốn ở chỗ nào.
Vừa nãy cậu ta xuất hiện tấn công người của chúng ta”.
“Ôi Thượng đế, trời quá lạnh, tôi cần whisky
Triệu Tinh bất mãn: “Chúng ta có hơn năm mươi người đi giết một