Vương Phượng đã nghĩ cả rồi, nếu bị Tần Triều Dương phát hiện thì cô sẽ lợi dụng tình yêu của đối phương dành cho mình, vật kiệt giá trị lợi dụng từ anh ấy.
Cô ta cố ý tỏ ra mình rất khổ sở, sau đó bỏ đi để Tần Triều Dương từ từ dẫn vặt.
Nhưng đột nhiên cô ta lại nghe Tần Triều Dương nói em trai mình có tiền, tức thì cô ta đứng ngồi không yên.
Nếu em trai của Tần Triều Dương thật sự có tiền thì cô ta sẽ lừa một khoản.
Họ là anh em ruột, có lẽ không cân trả lại.
Từ đó, cô ta có cuộc sống tốt đẹp, có thể "hoàn lương" sớm.
Suy cho cùng thì hàng ngày phải hầu hạ đủ loại đàn ông, cô ta cũng không chịu nổi.
Đặc biệt là mới đây cô ta đã mang thai, cũng không biết là con của ai.
Sức khỏe cô ta không tốt, bác sĩ nói nếu phá thai thì sau này rất khó có bâu.
Vương Phượng hỏi: "Em trai anh chỉ là sinh viên nghèo, bỏ ra được bao nhiêu tiền chứ? Anh lừa em, anh không giúp gì được cho em" Tần Triều Dương cuống quýt giải thích: "Thằng bé nói là một tháng kiếm được mấy chục nghìn tệ rất dễ.
Tháng trước thằng bé còn cho em gái anh hai mươi nghìn tệ tiên sinh hoạt.
Bây giờ thằng bé lại tìm anh, cho anh làm việc ở siêu thị lớn" Sắc mặt Vương Phượng chợt thay đổi, cô ta thầm nghĩ kế hoạch có chuyển biến.
Tần Triều Dương sốt sắng hỏi: "Tiểu Phượng, rốt cuộc em có nỗi khổ gì? Em hãy nói với anh, chúng ta cùng nhau đối mặt" Vương Phượng lau nước mắt, dáng vẻ vừa đau khổ vừa đáng thương: "Ba em nợ rất nhiều tiền, những hơn một triệu.
Vì vậy, em phải ra ngoài kiếm tiên trả nợ.
Em làm tiếp viên trong quán bar, không còn trong trắng từ lâu rồi.
Em có lỗi với anh! Triều Dương, anh đi đi! Anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn!" Tần Triều Dương nghe cô ta nói mình không còn trong trắng, cảm thấy khó chịu như bị điện giật.
Anh ấy và Vương Phượng yêu nhau nhiều năm mà vẫn chưa chạm vào đối phương, muốn đợi đến ngày cưới.
Tần Triều Dương là người nông thôn, không được đi học, tư tưởng khá bảo thủ.
Có thể nói là anh ấy đã bị đả kích mạnh mẽ khi nghe tin Vương Phượng làm tiếp viên ở quán bar, còn mất đi sự trinh tiết.
Anh ấy từng muốn sống cùng Vương Phượng đến hết đời như phần lớn những người ở trấn Bạch Thủy.
Vương Phượng kích động nói: "Em biết là anh chê em.
Điều đó rất bình thường, không sao cả.
Như vậy cũng tốt, sau này anh không cần tìm em nữa.
Em cũng tập trung làm việc để trả nợ cho ba" "Không!" Tần Triều Dương bông bước đến, kéo tay Vương Phượng: "Anh không chê em.
Là tại anh vô dụng! Nếu anh kiếm được nhiều tiền thì em có thế dựa dẫm vào anh, chứ không!
không đi con đường này.
" Vương Phượng bị Tần Triều Dương lôi kéo, đắc ý làm mặt quỷ.
Cô ta biết chắc là người chất phác như Tần Triều Dương sẽ không chê bai mình.
Tần Triều Dương cất lời: "Tiếu Phượng, em đừng làm cái nghề này nữa.
Em trai anh có tiền, thằng bé là sinh viên đại học, tương lai rộng mở.
Thằng bé làm kinh doanh với ông chủ lớn, còn chơi chứng khoán.
Thẳng bé có thể cho anh vay tiền, anh sẽ trả nợ cho em trước.
" Vương Phượng mừng thầm, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Cô ta quay đi, nghẹn ngào nói: "Triều Dương, em xin lỗi, em có lỗi với anh.
Nếu ba em không nợ nhiều tiền như vậy, thì chúng ta đã kết hôn rồi" Tần Triều Dương nghe thấy hai chữ "kết hôn", cũng bật khóc vì kích động: "Tiếu Phượng à, nhất định là mấy tháng nay em sống rất cực khổ" Vương Phượng gật đầu: "Vâng, ngày nào em cũng nhớ anh đó Triều Dương.
Nhưng em biết mình hổ thẹn với anh nên không dám tìm anh.
Em không xứng với anh!" Thế nhưng Tần Triều Dương ôm cô ta thật chặt: "Không, Tần Triều Dương cần em.
Tiểu Phượng, em là người phụ nữ tốt nhất trên đời.
Em cũng chỉ bất đắc dĩ, chỉ vì ba của em mà thôi.
Anh có thể hiểu cho lòng hiếu thảo của em.
Chỉ cần sau này em đừng làm cái nghề này nữa, anh sẽ không để bụng" Vương Phượng còn nói thêm: "Nhưng mà em có thai rồi, cũng không biết đứa trẻ là con của ai" Tần Triều Dương lại giật mình, nhưng vẫn kìm nén: "Sinh đi! Chúng ta sẽ cùng nhau nuối nấng, anh sẽ coi đứa trẻ như con ruột của mình" Vương Phượng mừng rơn, vậy là bớt được khoản tiên phá thai, đỡ hại sức khỏe.
Cô ta đề nghị: "Anh thử hỏi em trai anh xem cậu ấy có thế cho vay bao nhiêu tiên " Tần Triều Dương đáp "ừ", lập tức gọi điện cho Tần Minh.
Thật ra Tần Minh vẫn ngồi trong Mercedes quan sát.
Anh cũng đoán được sơ sơ tình huống này, dù sao bản thân cũng là người từng trải.
Điện thoại đổ chuông, Tần Triều Dương sốt sắng hỏi: "Alo, em trai à, mình nói chuyện quan trọng nhé! Chẳng phải trước kia em chơi chứng khoán sao? Giờ em còn bao nhiêu tiền? Anh có việc cần dùng gấp, sau này anh sẽ trả lại cho em" Tần Minh đáp: "Anh à, em chỉ có năm mươi nghìn tệ thôi" "Hả?" Tần Triều Dương hụt hãng, lại hỏi