Vương Phượng nhận ra chiếc xe này, đây chẳng phải là xe của đồng hương "Dương Uy" mà cô ta gặp lúc nãy sao? Cô ta nghĩ thầm: lẽ nào Dương Uy đổi ý, muốn tìm mình "chơi"? "Ôi, cậu Dương tới đấy à?" Vương Phượng vội vàng đi đến, dựa vào người Tần Minh như chim nhỏ đáng yêu, còn cọ ngực vào cánh tay Tần Minh liên tục, cực kỳ mập mờ.
Tần Triều Dương nhìn thấy người vừa tới, lại nghe thấy câu nói của Vương Phượng, tức thì ngây ngẩn, lòng đau như dao cắt.
Tần Minh giấy khỏi tay Vương Phượng rồi lên tiếng: "Anh à, bỏ đi, không đáng đâu.
Lúc nãy em gặp cô ta, cô ta nói bao tám trăm một đêm, năm trăm một tiếng.
Anh cần gì phải tiếc.
Em chi tiền, anh bao một đêm đi!" Tần Triều Dương nổi điên quát to: "Im đi! Em đừng sỉ nhục cô ấy!" Tần Minh thở dài, anh cả không thể chấp nhận sự thật.
Quả thật rất khó chấp nhận chuyện này.
Trước đây, khi anh thấy Lý Mộng ở bên Dương Uy chỉ vì một chiếc điện thoại Apple, anh cũng khó lòng chấp nhận.
Trong khi đó, Vương Phượng hơi bất ngờ, hết nhìn Tần Minh lại nhìn Tần Triều Dương.
Thật cạn lời, cô ta đã bị lừa, hai anh em nhà này kẻ tung người hứng.
Đây không phải đồng hương Dương Uy mà là Tần Minh, em trai của Tần Triều Dương.
Cậu ta rất giàu, ngồi xe Mercedes-Benz S500.
Hơn nữa, khí chất của người ngồi ghế lái trông không giống ông chủ mà giống vệ sĩ hơn.
Lẽ nào cậu ta phát tài thật? Hàng ngày cô ta vất vả bán thân chẳng phải vì tiền sao? Có tiền là có thể sống ở khu căn hộ cao cấp, lái xe sang, ngồi du thuyền, trở thành người trong giới thượng lưu.
Chỉ cần có tiền là có tất cả.
Cuối cùng thì bây giờ cơ hội cũng bày ra trước mắt, cô ta hối hận vì mình đã không kiên trì thêm một lát.
Vương Phượng cản môi, nghĩ thầm: "Không được, mình phải sửa lời.
Tên Tần Triều Dương này chẳng thành thật tí nào, không ngờ anh ta lại diễn kịch trước mặt mình.
Thật đáng ghét!" Cô ta lại khóc như mưa, che mặt thút thít: "Phải đó, tôi là hạng đàn bà như thế đấy! Tôi không xứng với anh.
Anh đi đi, anh đi đi! Anh ở lại đây cười nhạo tôi sao?" Đây là chiêu lạt mềm buộc chặt mà chị em tốt của Vương Phượng dạy cô ta.
Trái tim đàn ông là thế, vừa yêu hèn mọn vừa ôm ấp hi vọng, hi vọng cô gái mình thích có nỗi khổ tâm.
Tần Triều Dương hi vọng Vương Phượng có nỗi khổ trong lòng, hi vọng cô ta bị ép buộc.
Vậy thì Vương Phượng sẽ biến mình thành người phụ nữ có nỗi khổ trong lòng.
Quả nhiên, Tần Triều Dương thấy Vương Phượng có biểu hiện kỹ lạ, tức thì thay đổi thái độ, hiểu lầm cô ta cố tình xua đuổi mình.
Tần Triều Dương lên tiếng: "Không phải đâu Tiểu Phượng, anh, anh không hề!
Em! " Vương Phượng nói: "Bây giờ anh giàu rồi, nên tìm một người phụ nữ tốt hơn.
Chúng ta đã là người của hai thế giới.
Tạm biệt anh" Tần Triều Dương bỗng ôm Vương Phượng từ phía sau: "Không, Tiểu Phượng! Chỉ cần em bằng lòng, chúng ta sẽ cùng nhau đổi mặt" Vương Phượng khóc sướt mướt: "Thật sao? Triều Dương à, sau này anh sẽ có rất nhiều tiền, mà em chỉ là ả đàn bà hư hỏng.
Người thân của anh sẽ phản đối chúng ta, hàng xóm sẽ cười nhạo chúng ta.
" Tần Triều Dương đáp: "Không, họ sẽ không phải đối đâu! Dù người khác cười nhạo, anh cũng mặc kệ.
Anh thật lòng yêu em mà!" Vương Phượng reo lên đầy vui vẻ: "Triều Dương, anh thật tốt! Vậy chuyện nợ nần của ba em!
Tần Minh cười lạnh lùng, sau đó nói với A Long: "Ông chủ ơi, lái xe xịn chạy Grab, một tháng kiếm được tiền không?" A Long cười sang sảng: "Tôi thiếu tí tiên này à? Tôi trải nghiệm cuộc sống thôi.
Bốn mươi tệ, trả lại cậu mười tệ.
Được rồi, tôi đi đây" Brừm brừm, A Long lái xe Mercedes-Benz đi.
".
.
" Vương Phượng câm nín luôn.
Đó, đó!
đó là tài xế Grab lái xe sang ư? Trải nghiệm cuộc sống sao? Cô ta hiểu lầm Tần Minh rất giàu? Hai anh em nhà này vẫn là kẻ nghèo kiết xác? "Trời ạ!" Vương Phượng tức giận đẩy Tần Triều Dương ra: "Cút đi! Tôi bị hai anh em các người chọc tức phát điên rồi đây này! Đã không có tiên còn học đòi thói khoe mẽ.
Biến đi, tối này tôi còn có mối làm ăn" Tần Triều Dương sửng sốt, lại bị đẩy ngã ra đất.
Rốt cuộc thì lần này anh ấy không nói gì nữa.
Anh ấy nhìn Tần Minh với ánh mắt thê lương.
Tần Minh nói đúng, Vương Phượng đã đã thay đổi, cô ta chỉ cần tiền mà thôi.
Tần Triều Dương cắn răng, siết chặt nắm đấm.
Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, một người đàn ông mà nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Tần Triều Dương hận mình tại sao không có tiền? Tại sao lại nghèo? Vương Phượng cũng không muốn nán lại thêm.
Cô ta mắng: "Tần Triều Dương, anh về quê làm công tiếp đi, hoặc là tiếp tục ở lại thành phố Quảng bốc gạch cũng được.
Còn tôi, không lâu sau tôi có thể mua nhà ở thành phố Quảng.
Mà anh thì cả đời này phải chôn chân ở trấn Bạch Thủy nghèo khó.
Anh không bao giờ có được tôi đâu!" "Hu hu! " Tần Triều Dương che mặt khóc nức nở.
Tần Minh đi đến an ủi anh cả của mình, vừa vỗ lưng anh ấy vừa nói: "Anh à, đàn ông chí ở bốn phương.
Đánh mất anh là tổn thất của cô ta" Tần Triều Dương lau nước mắt, giọng nói nặng nề: "Anh không sao, mình về công trường thôi!" Tần Minh bảo: "Anh ơi,