Tần Minh ngẩng đầu lên, dùng khăn giấy nhét vào lỗ mũi.
Anh cũng không ngờ sau khi chia tay với Lý Mộng mới được nửa tháng mà nhiệt lượng trong người mình đã lớn đến mức này rồi, nhìn thấy cơ thể phụ nữ thì lập tức chảy máu mũi.
Còn Liêu Thanh Tuyền cũng xấu hổ ngồi sang một bên, lúc này cô ta đang mặc áo trắng và chiếc váy múa màu đen, hai má đỏ bừng như bị sốt.
Cô ta xụ mặt hỏi: “Cậu nhìn thấy hết rồi à?”
Tần Minh ngẩng đầu, anh cũng khá ngượng ngùng xấu hổ, không hiểu vì sao lại gặp phải họa sát thân.
Anh gật đầu đáp: “Đẹp lắm, tỷ lệ cơ thể vừa đẹp, không có một chút mỡ thừa.
Anh không cần phải nói dối, máu mũi cũng chảy hết ra rồi, còn nói dối nữa thì già mồm quá.
Anh thừa nhận một cách thoải mái cho xong, chẳng lẽ Liêu Thanh Tuyền còn bắt anh chịu trách nhiệm? Đó là chuyện bất khả kháng mà.
“Đủ rồi, tôi không cần cậu bình phẩm đâu.” Liêu Thanh Tuyền càng xấu hổ hơn, cô ta cầm đũa chọc bừa quả trứng trong bát.
Cô ta cũng lường trước được kết quả này, nhưng không hiểu sao cô ta lại bị chịu thiệt.
Từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong gia đình đơn thân, chưa từng cho người đàn ông nào nhìn thấy cơ thể của mình.
Hôm nay không hiểu sao lại bị một người đàn ông nhìn thấy hết, còn là một thằng nhóc nghèo kiết xác nữa chứ.
Nếu là một anh chàng đẹp trai trẻ trung có triển vọng thì cô ta còn thấy có thể chấp nhận được một chút.
Liêu Thanh Tuyền cố gắng hết sức để kiềm chế và nói: "Coi như tên nhóc cậu được hời, dù sao cậu cũng chỉ là một thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh.
Nhưng không được nói chuyện này ra ngoài, biết chưa? Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Tần Minh cam đoan: “Cô giáo Liêu, chị yên tâm đi, em sẽ không lan truyền ra ngoài đầu.
Để bồi thường, em sẽ giới thiệu cho chị một ông chủ giàu sang, có lẽ có thể giúp chị đầu tư mở lớp đào tạo múa.
Liêu Thanh Tuyền quay đầu nhìn Tần Minh, đúng thực là cô ta đang thiếu tiền, còn nợ hai trăm nghìn trong thẻ tín dụng của ngân hàng nữa.
Cô ta nói: “Điều tôi muốn làm không phải là mở một lớp đào tạo múa thông thường mà là một lớp biểu diễn múa phục vụ nhiều hoạt động khác nhau trên các đài truyền hình lớn.
Vốn đầu tư rất lớn, cậu là một sinh viên nghèo, việc thực tập còn cần đến sự giúp đỡ của tôi thì đừng tự khoe khoang khoác mẹ lác
Tần Minh cười nói: “Em thật sự có thể mà.”
Liêu Thanh Tuyền vừa nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Minh đã cảm thấy không đáng tin cậy, trong lòng cô ta cũng không hề tin tưởng mà tức giận nói: “Nếu cậu có thể giúp tôi, tôi sẽ đồng ý với cậu một chuyện.
Tần Minh rất vui, nhưng không ngờ Liêu Thanh Tuyền lại tức giận như vậy, anh cũng nói đùa: "Em có thể làm được thì cô giáo Liêu sẽ thế nào? Em cũng đâu thể bảo chị cho em nhìn cơ thể chị một lần nữa?”
Liêu Thanh Tuyền vung đũa lên đánh anh và nói: “Chậc, không ngờ cậu còn là một tên xấu xa, tuổi còn trẻ mà không chịu học hành cho tốt vào, trong đầu toàn là những thứ dơ bẩn như vậy.”
Tần Minh vừa né vừa bảo: “Nếu chị không tin thì em sẽ gọi người đến, đợi lát nữa là anh ta sẽ đến đây ngay thôi.”
Liêu Thanh Tuyền vô cùng tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ vênh váo của Tần Minh, nhưng cô ta lại có chút chờ mong, chẳng lẽ thắng nhóc nghèo này thật sự quen biết với ông chủ lớn nào ư?
Cô ta vẫn không tin tưởng, bèn nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu.
Nếu cậu có thể tìm được người đầu tư cho tôi, tôi đồng ý sẽ cho thằng nhóc nhà cậu xem một lần nữa.
Tần Minh mỉm cười, anh không coi đó là thật.
Anh chỉ thuận nước giong thuyền mà thôi, đầu tư sẽ có hồi đáp, anh cũng không tiêu tiền một cách vô ích.
Chuyện đầu tư này anh không làm phiền đến Tống Dĩnh mà đi tìm Thích Minh Huy.
Cả hai đã hẹn gặp nhau ở cổng tiểu khu.
Không bao lâu sau, Thích Minh Huy lái chiếc ô tô Chery sản xuất trong nước tới.
Liêu Thanh Tuyền nhìn thấy chiếc Chery đó thì sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cô ta buồn cười nói: “Azeri 5 mới chỉ có mấy chục nghìn, người như vậy có thể đầu tư một triệu cho tôi mở lớp đào tạo sao? Tần Minh, cậu...!tôi bị điên rồi mới hy vọng vào cậu
Liêu Thanh Tuyền không thèm ngoái đầu lại mà nổi giận đùng đùng, cô ta chặn một chiếc taxi đang đỗ ở bên đường rồi đi thẳng.
Tần Minh nói: “Này này, cô giáo Liêu, anh ta thật sự có thể mà.”
Liêu Thanh Tuyền thò đầu ra khỏi xe, cô ta giận dữ mắng to: “Cậu bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc rồi à, định lừa tôi á? Tôi đã nghĩ là làm gì có chuyện dễ như vậy, sau này cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thích Minh Huy xuống xe, anh ta vô cùng khó hiểu hỏi: “Cậu chủ, chẳng phải muốn
đầu tư gì đó sao? Sao người ta lại bỏ đi rồi?” Tần Minh giơ hai tay ra tỏ vẻ không hiểu: “Xe anh lái phèn quá, người ta chế nên bỏ đi rồi.”
“Hả?” Thích Minh Huy tỏ ra rất bất lực, anh ta cũng