Tần Minh mới đi ra khỏi tiểu khu thì đụng phải Liêu Thanh Tuyền say như chết, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đeo kính trông rất nhã nhặn.
Liêu Thanh Tuyền đi về phía tiểu khu, người đàn ông đeo kính lại kéo cô ta đi về phía khách sạn gần đó.
Tần Minh vốn định mặc kệ, thế nhưng hiệu trường Liêu là cô giáo có ơn với anh, anh không thể không quan tâm đến chuyện của con gái bà ấy.
Tần Minh tiến lên, không hề khách sáo mà nói: "Anh là ai? Thả chị tôi ra."
Người đàn ông đeo kính nhíu mày và nói: "Thằng nhóc, nhặt xác cũng phải chia thứ tự trước sau, tôi trước cậu sau, thế nào? Tôi trả tiền thuê khách sạn."
Tần Minh không muốn nói lời dư thừa, anh bảo: "Chị ấy tên là Liêu Thanh Tuyền, là chị của tôi, nếu anh không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, nếu không tin anh có thể tâm sự với cảnh sát."
Người đàn ông đeo kính hừ một tiếng rồi đẩy mạnh Liêu Thanh Tuyền xuống, sau đó nhanh chóng rời đi.
Liêu Thanh Tuyền ngã trên mặt đất, nức nở nói: "Ui da, anh làm tôi đau."
Tần Minh thở dài, anh đi tới và nói: "Cô giáo Liêu, chị còn đi được không? Tự mình trở về đi."
"Là cậu? Đồ nhà quê vừa nghèo vừa không có học, Tần Minh." Liêu Thanh Tuyền híp mắt nhận ra Tần Minh, sau đó cô ta lại cười hì hì đứng lên và nói: "Sao cậu lại biến thành ba người thế này? Cậu là con khỉ Tôn đó hả? Ở đây một con, chỗ kia một con, ở đó cũng có một con."
Tần Minh cảm thấy cạn lời, anh nói: "Cô giáo Liêu, chị có thể đi thì em trở về đây, tạm biệt."
Thế nhưng Tần Minh vừa đi được hai bước thì Liêu Thanh Tuyền đã ôm lấy anh từ phía sau, hai chân kẹp trên người anh giống như con cua, sau đó cô ta cười tủm tỉm, ghé vào lỗ tai anh thổi hơi: "Phù.
"
Tần Minh phiền muộn nói: "Mùi rượu nồng nặc quá, ối...!cô giáo Liêu, chị làm vậy hơi quá rồi."
Liêu Thanh Tuyền nói vào bên tại Tần Minh: "Cõng tôi đi lên, tôi cho cậu xem “meo meo” của tôi."
Mí mắt của Tần Minh hơi giật, nói thật thì Liêu Thanh Tuyền rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, mấu chốt chính là trưởng thành.
Tần Minh nói: "Liệu chồng chị ở nhà có hiểu lầm hay không?"
Liêu Thanh Tuyền vén tóc lên và cười khanh khách: "Ha ha, chồng? Liêu Thanh Tuyền tôi là vũ công từng tham gia đêm hội mùa xuân đấy nhé, người đàn ông nào có thể xứng với tôi? Không có chồng, người theo đuổi thì cả đống, bọn họ xếp hàng dài đến tận nước Pháp."
Tần Minh nghe thấy tiếng Liêu Thanh Tuyền la lối om sòm sau khi uống rượu xong thì cũng bị chọc cười.
Tâm trạng của anh trở nên tốt hơn, dứt khoát công Liêu Thanh Tuyền trở về.
Sau khi hỏi tòa nhà nào và tầng mấy, Tần Minh lại đi đến cửa căn nhà mà mình mua, anh cảm thấy rất ngạc nhiên, Liêu Thanh Tuyền ở căn nhà đối diện với anh.
Cô ta lấy chìa khóa ra mở cửa rồi đi vào trong.
Tòa nhà này có hai nhà, một bên lớn một bên nhỏ, căn nhà của Tần Minh bên kia hơn một trăm mét vuông, bên này thì hơn bảy mươi mét vuông.
Tần Minh đặt Liêu Thanh Tuyền lên ghế sa lon và nói: "Em không xem “meo meo” của chị nữa, cô giáo Liêu, em đi đây."
Nhưng Liêu Thanh Tuyền đột nhiên vươn tay giữ chặt anh: "Đi cái gì? Tôi nói muốn cho cậu xem chính là cho cậu xem.
Ừm, cậu xem này."
Nói xong, Liêu Thanh Tuyền ném một bản báo cáo hoạch định qua.
Tần Minh xoay người nhặt lên, hóa ra là một bản hoạch định thương mại về lớp đào tạo múa cao cấp, hơn nữa còn dành riêng cho các đài truyền hình và các sự kiện quy mô lớn khác.
Liêu Thanh Tuyền cười ngây ngốc: "Đây chính là bí mật của tôi, tôi đã lên kế hoạch rất lâu, mặc bộ đồ công sở đắt đỏ này đi khắp nơi tìm ông chủ đầu tư, hôm nay uống với người này, ngày mai uống với người kia.
Nhưng...!bọn họ, bọn họ đều không muốn giúp tôi, chỉ nghĩ đến thân thể của tôi mà thôi."
Tần Minh không khỏi mỉm cười, hóa ra không phải "meo meo”, mà là bí mật.
Liêu Thanh Tuyền lại nấc một cái và nói: "Mẹ của tôi không biết, bà ấy tưởng là tôi làm giảng viên đại học, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền hay cuộc sống.
Thế nhưng bà ấy không biết mỗi tháng tôi mua quần áo hàng hiệu, túi xách, đồ trang sức, ở nhà đắt tiền nên nợ rất nhiều hóa đơn thẻ tín dụng.
Công việc trong đại học hoàn toàn không đủ để tôi trả tiền, hiện tại còn nợ hơn hai trăm nghìn."
Tần Minh nghe vậy thì rất thổn thức, Liêu Thanh Tuyền thật sự là người trông thì gọn gàng xinh đẹp nhưng lại vay nợ sống qua ngày ư?
Tần Minh hỏi: "Chị hãy giảm tiêu chuẩn sinh hoạt xuống một chút, sao lại đến nỗi nợ nhiều tiền như vậy? Chị phải biết thỏa mãn."
Cơ thể Liêu Thanh Tuyền trượt xuống mặt đất, vì uống rượu nên sắc mặt cô ta trở nên hồng hào, càng thêm xinh đẹp động lòng người, cô ta vén sợi tóc đang rủ xuống lên và nói: "Thỏa mãn ư? Vì sao những kẻ đó có tiền, ở biệt thự lớn, còn tôi ở trong tòa nhà thương mại này, lại còn là vay để mua? Những kẻ đó có tiền, hễ ra ngoài đều có máy bay, du thuyền, xe sang trọng, còn tôi ra ngoài thì phải chen chúc trên tàu điện ngầm? Ngồi xe buýt? Cậu bảo tôi thỏa mãn như