Tần Tổ Tổ tinh mắt, chỉ đằng trước và nói: “Ơ, đó chẳng phải là gia đình chủ Dương sao ạ? Nhà chú ấy cũng đến đây ăn kìa"
Vương Tú gật đầu: “Ừ, trùng hợp quá.
Nhưng mà chúng ta đừng đi thì hơn, nếu không lại khiến Tiểu Minh bị cười nhạo”
Tần Chí Quốc nói: “Hình như là đang gặp rắc rồi, chúng ta phải giúp anh Dương, anh ấy là sếp của tôi.
Tần Minh trợn trắng mắt, con trai của ba mẹ là sếp của nhà hàng này đấy.
Vừa hay bạn gái mới của Dương Uy Phương Tiểu Nhã đi ngang qua đó, trông thấy mấy người Tần Chí Quốc thì nói: “Ế? Là mấy người à? Sao lại cũng đi theo thế này?”
Cô ta nói: “Nơi này đắt lắm đấy, một bữa cơm ít nhất cũng phải bảy, tám nghìn, đắt cắt cổ luôn, mấy người ăn nổi à?”
Tần Chí Quốc kinh hãi: “Đắt, đắt vậy ư?”
Vương Tú kéo tay Tần Minh hỏi: “Con à, bây giờ con kiếm được bao nhiêu một tháng?”
Tần Minh gãi đầu, nói: “Ầy, bảy, tám nghìn a
Vương Tú căng thẳng, nói: “Thế sao được? Dù bây giờ con kiếm được nhiều tiền rồi thì cũng không thể tiêu xài lung tung như thế được.
Lý Mộng chia tay con là vì con tiêu lung tung đúng không? Mẹ thường nói với con rồi, có tiền thì tiết kiệm để sau này kết hôn thì dùng đến, con không nghe đấy.
Giờ lại tìm bạn gái là người thành phố, càng không thể hoang phí được."
Tần Chí Quốc nói: “Đi, đi, đi, đắt quá, chúng ta sang quán cơm nhỏ bên đường là được rồi, một bữa mà bảy, tám nghìn, ăn sao nổi?”
Đúng lúc này, Tổng Dĩnh đi đến, nói: “Cô chú à, phòng riêng đã chuẩn bị xong rồi, có thể vào được rồi.”
Tần Chí Quốc lập tức lắc đầu, nói: “Không cần, cô thư à, chúng tôi không ăn, ở đây đắt quá, chúng tôi không ăn nổi, tiền của Tần Minh giữ lại để cưới vợ thì hơn.
Tống Dĩnh nói: "Không, nhà hàng này là một trong những sản nghiệp đứng tên sếp của bọn cháu, nhân viên bọn cháu đến đây dùng bữa sẽ được giảm giá, ừm, giảm chin mươi phần trăm, cực kỳ có lời.
Tần Chí Quốc vẫn do dự: “Hả? Giảm chin mươi phần trăm lời thật ư? Vậy cũng rất đắt rồi, ăn một bữa ít nhất cũng mất bảy tám trăm.
Tống Dĩnh trợn mắt, ba mẹ của Tần Minh thật là khó ứng phó, ăn một bữa thì cứ ăn đi, đầu cần bỏ tiền, rối rắm làm cái gì?
Nhưng đây cũng là lúc thử thách năng lực của cô ta, cô ta cười nói: “Không phải đâu ạ, bảy, tám trăm đắt thì đắt thật, nhưng cô chú sẽ được hưởng thụ sự phục vụ khác biệt, uống trà Đại Hồng Bào núi Vũ Di, Hoàng Sơn Mao Phong thượng hạng,...!rượu cũng thuộc hàng cao cấp như rượu Tập, Mao Đài”
Tần Chí Quốc nhíu mày: “Tôi không uống trà, cũng không uống rượu, tôi chỉ uống nước sôi, mấy thứ đó tốt đến mấy tôi cũng không uống nổi.
Thức ăn cũng ăn tạm thôi, có thịt có rau là đủ rồi.”
Tống Dĩnh cạn lời, cô ta nói nãy giờ hóa ra lại là đàn gảy tai trâu à?
Cô ta hạ quyết tâm, nói: “Chủ xem, cháu và Tiểu Tần đều là nhân viên nội bộ, bọn cháu còn có chế độ siêu giảm giá cho nhân viên nội bộ nữa, giảm thêm chín mươi phần trăm nữa thì một bữa chỉ tốn bảy, tám chục tệ thôi.”
Tần Chí Quốc đen mặt: “Nhà hàng của các cô sao mà hiểm độc thế? Chi bảy, tám chục tệ ra ăn một bữa giá bảy, tám nghìn? Thế thì ăn cái gì?”
Nụ cười của Tống Dĩnh trở nên cứng ngắc, cô ta thật sự hết nói nổi.
Phương Tiểu Nhã nghe thấy bên Tần Minh có phòng riêng thì ngay lập tức chạy đến lỗi kéo gia đình Dương Uy qua bên đó, nói: “Chú Dương, họ đặt phòng riêng đấy, mọi người là đồng hương, ghép lại một bàn cũng được.
Dương Cường Kiên sửng sốt, nói: “Chí Quốc, sao các anh cũng đến đây?”
Tần Chí Quốc nói: “Tần Minh dẫn tôi đến đây, còn bảo là đã đặt phòng trước rồi.
Dương Cường Kiên mừng rỡ, nói: “Phòng riêng à, thế thì tốt quá, chúng ta ăn chung đi, dù sao bên anh cũng không có mấy người, mà phòng lại lớn, ăn cùng nhau đi.
Tần Minh không tình nguyện, anh hỏi Tống Dĩnh: “Không có bàn khác à? Nể tình đồng hương, xếp cho họ một bàn đi.”
Tống Dĩnh lắc đầu bất đắc dĩ: “Mỗi ngày nhà hàng đều rất đông khách, đặt bàn cũng phải năm ngày sau mới có, gần như không có khách hàng đến ăn ngay trong ngày, trừ phi đợi hai tiếng sau
Hai tiếng sau? Thế mấy người này đói đến mức ngất xỉu luôn à?
Tần Chí Quốc nói: “Ăn chung cũng được, vậy chúng ta cùng ăn đi.
Hóa đơn chia đôi, hôm nay tôi cũng ăn xa xỉ một lần.
Hai người đàn ông làm chủ gia đình quyết định, những người khác chỉ có thể nghe theo.
Tần Minh biết ba mình và Dương Cường Kiên thân nhau, tình nghĩa chủ tớ mấy chục năm, anh cũng không muốn làm ba không vui, đành phải để hai gia đình cùng vào phòng riêng.
Sau khi vào cửa, Dương Uy và Tần Minh nhìn nhau.
Hai người họ đều có chút phiền muộn và cảm thán, trước khi lên đại học họ vẫn rất thân thiết với nhau, không giấu nhau chuyện gì, Tần Minh thường được mời đến nhà Dương Uy chơi game, anh cũng hay che chở cho đối phương không bị bắt nạt, quá khứ họ thân thiết như thế đấy.
Nhưng bây giờ quan hệ của họ không còn quay lại như trước