Tần Minh vừa đi vừa kiêu ngạo nói: "Mẹ, lát nữa mẹ đừng dọa cô ấy sợ.
Bạn gái của con rất xinh đẹp, nữ diễn viên điện ảnh cũng không đẹp bằng cô ấy" "Ế, mẹ đâu có dọa, con trai của mẹ có tương lai, mẹ vui lắm." Vương Tú nghe thấy thế thì rất vui, đi ra ngoài theo.
Một chiếc Maserati đậu ở cổng.
Đó là xe của Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh rất ngưỡng mộ, anh cũng muốn lái xe nhưng vẫn chưa thi bằng lái, bèn nghĩ thầm phải lấy được bằng lái vào tay trong hè này.
Nhiếp Hải Đường nhìn chỉ dẫn đường trên xe rồi lại nhìn qua bức tường cao ở bên trong biệt thự.
Cô nhướng mày, chiếc miệng nhỏ đáng yêu lẩm bẩm nói: "Ở đây à, nhưng Tần Minh có biệt thự đắt tiền như thế này từ khi nào vậy nhỉ? Thuê à?"
Cô bước xuống xe, trên người mặc một chiếc áo khoác jacket màu đen, bên trong là một chiếc áo sơmi màu trắng, áp dụng phong cách phối đen trắng kinh điển.
Cô mặc chân váy màu đen làm lộ ra một đoạn chân trắng nõn, nhỏ nhắn.
Chân mang một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen, tay xách túi xách màu đen, cùng với với lớp trang điểm nhẹ nhàng, son môi đỏ, đơn giản mà thời thượng, phóng khoảng mà đứng đắn, lại còn tràn ngập hơi thở của cô gái thời thượng.
Đương nhiên, thứ Nhiếp Hải Đường làm cho người khác chú ý nhất vẫn là nụ cười của cô.
Nụ cười ấy rất có sức sống và sức cuốn hút.
Tần Minh đi tới, anh nói: "Hải Đường, lái thắng vào đây đi."
Nhiếp Hải Đường nhìn thấy Tần Minh thì vui vẻ xoay kéo tay anh, cô cười nói: "Em không dám, anh xây biệt thự lớn như thế này từ khi nào thế? Cũng không nói với em một tiếng?"
Tần Minh ôm eo Nhiếp Hải Đường, thừa cơ sờ lên mông cô ở dưới lớp váy.
Anh cười xấu xa rồi nói: "Cho em niềm vui bất ngờ ấy mà."
Trong lòng Nhiếp Hải Đường ngọt ngào như ăn mật.
Nét mặt cô tươi cười như hoa, cô nói: "Được rồi, tay của anh không ngoan chút nào, người nhà của anh đâu rồi?"
Tần Minh đang định nói thì Vương Tú đã đi đến cạnh anh.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đằng sau có một chiếc Maybach lao vụt tới, Tần Minh nhận ra đó là xe của Nhiếp Chính Minh.
Nhưng người bước xuống xe không phải là Nhiếp Chính Minh mà là mẹ của Nhiếp Hải Đường, Chương Dao.
Chương Dao ăn mặc trang phục đẹp đế xách theo túi xách, hùng hùng hổ hổ đi đến kéo hai người ra rồi nói: "Quả nhiên, con lại tìm đến cái tên nghèo hèn, thấp kém này đấy à?"
Vương Tú nhìn thấy Chương Dao thì dừng chân lại, xảy ra chuyện gì thế này?
Cũng đúng vào lúc này, vợ chồng Dương Cường Kiên cũng đi tới, bọn họ nhìn thấy Tần Minh và Vương Tú thì hỏi: "Vương Tú, là bà sao?"
Tần Minh có chút buồn bực, tại sao lại là chủ Dương và Phùng Nhạn Băng? Không phải bọn họ đã đi đến khách sạn ở rồi sao? Với lại chuyện gì thế này? Cũng không phải là đã nhiều năm không gặp.
Vương Tú đáp lại: "Ế, ông chủ Dương đấy à, sao hai người cũng đến đây vậy?"
Phùng Nhạn Bằng nhìn thấy là Vương Tú thật thì trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn, dù không muốn thừa nhận thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng phải chấp nhận rằng Vương Tú đã vào được biệt thự lớn!
Nhưng tại sao lại có chuyện này? Người phụ nữ này từng trông như để trũi, ăn mặc đồ hàng vỉa hè trên phố quê mùa biết bao, trên người bẩn thỉu biết bao? Bà đứng trước cửa biệt thự sang trọng này trông hoàn toàn xa la.
Phùng Nhạn Băng vì thể diện mà cố ý nói: "A Uy, con chúng tôi mua nhà ở đây mà, đương nhiên là phải ở với con trai rồi.
Hai người có họ hàng sống ở đây à?"
Phùng Nhạn Băng không muốn tin rằng căn biệt thự này là của Tần Minh.
Bởi vì sáng nay Tần Chỉ Quốc vẫn còn ở chung một chỗ với bọn họ, hoàn cảnh của hai vợ chồng họ như thế nào bọn họ thật sự biết rất rõ ràng.
Hơn nữa, anh cả Tần Triều Dương chỉ vừa mới rời khỏi quê nhà được hơn nửa tháng, trước mắt đang làm quản lý cho xí nghiệp nào đó.
Mặc dù tiền lương rất cao, nhưng cũng không thể ngay lập tức mua biệt thự lớn như thế?
Vậy thì chỉ còn lại hai khả năng thôi, có thể biệt thự là của Tần Minh, bởi vì Tần Minh đã ba năm rồi không về nhà, thằng nhóc này ở bên ngoài làm ăn khấm khá.
Khả năng còn lại là Tần Chí Quốc thường xuyên nói khoác chuyện anh em của ông ta mua nhà ở thành phố Quảng, kinh doanh tài chính lợi hại như thế nào, vậy thì biệt thự này là của họ hàng của bọn họ.
Cả nhà Tần Chí Quốc chỉ ở tạm thôi, dù sao sau đó vẫn phải quay lại trấn Bạch Thủy.
Phùng Nhạn Băng không thể chấp nhận được một Vương Tú bị bà ta xem thường, cười nhạo, cả đời chịu chèn ép lại có ngày leo lên trên đầu bà ta.
Phùng Nhạn Băng bà ta còn không được ở biệt thự thì làm sao mà Vương Tú có thể ở được?
Cho nên bà ta hỏi rất cẩn thận, từng li từng tí một.
Thật ra trong lòng Vương Tú cũng không thể xác định chắc chắn căn biệt thự này rốt cuộc là của ai, Tần Minh cũng không nói với bà.
Bất thình lình, Nhiếp Hải Đường ở bên kia tức giận nói: "Con đã nói là chuyện của con không cần mẹ lo! Con đã trưởng thành rồi, không phải là một đứa trẻ nữa."
Chương Dao tức giận nói: "Mẹ là mẹ của con, mẹ mặc kệ chuyện của con thì ai lo? Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn con nhảy vào trong cái hố lửa Tần Minh này hay sao? Nó là một thằng nghèo hèn thì có thể có cái gì? Cũng chẳng cho con được cái gì.
Con gái, bây giờ con có hận mẹ, trách mẹ, mẹ cũng sẽ không hối hận hay trách cứ con.
Chờ tương lai khi con gả vào nhà giàu rồi con mới biết ơn mẹ, biết lúc này mẹ đã đúng.
Chứ không phải là chờ đến sau khi con đi theo thằng quỷ nghèo Tần Minh này rồi, mỗi ngày ăn rau xanh cá ướp muối, lấy nước mắt rửa mặt rồi lại hối hận mình đã không nghe lời mẹ."
Vương Tú kinh ngạc hỏi: "Con trai, cô bé này là ai? Đây là cô bạn gái mà con nói đấy à?"
Tần Minh nhìn Chương Dao, lại nhìn vợ chồng Phùng Nhạn Băng và mẹ của mình, tại sao hôm nay lại có một đống chuyện tụ lại cùng một chỗ thế này?
Tần Minh còn chưa kịp nói thì Chương Dao đã lớn tiếng nói: