Ngoài cửa chính của biệt thự, Phùng Nhận Băng đang hết sức vui mừng: “Ha ha, đây đúng là một vở kịch hay.
Thì ra Tần Minh là kẻ ăn bám, còn cầm tiền của bạn gái tới đây ra vẻ, tưởng anh ta đã khá lên rồi chứ.
Nếu không làm được thì tốt nhất là đừng nói, bây giờ phụ huynh của bên nhà gái cũng tìm tới cửa rồi kìa.”
Chương Dao giữ chặt lấy Nhiếp Hải Đường, bà ta nói: “Con nghe đi, hàng xóm ai cũng chế giễu nó, kẻ vô dụng thì vẫn là kẻ vô dụng, đi đến đâu cũng không được chào đón.
Dương Cường Kiên bèn nói: “Chúng tôi là đồng hương của cậu ta.
Người đẹp, thằng nhóc Tần Minh này ở thành phố Quảng gặp chuyện gì vậy? Sống thế nào?”
Chương Dao vênh váo hống hách nói: “Có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Chỉ là chuyện cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thôi, bạn học của nó cũng nói, ba năm qua ngày nào nó cũng đi giao đồ ăn ở bên ngoài, rửa bát đũa, đi làm bảo vệ cho rạp phim, quán bar.
Cũng bởi vì nó ở cùng một câu lạc bộ với con gái của tôi, nên vọng tưởng muốn được thơm lây.
Nếu như các người đã là đồng hương của Tần Minh thì nói xem nhà nó như thế nào?”
Phùng Nhạn Băng lại hả hê nói: “Thế nào là thế nào? Bố cậu ta là nhân viên quản lý kho cho công xưởng nhà tôi, một tháng tiền lương được có hai nghìn năm trăm tệ, có một căn nhà mái đỏ hai tầng rách nát, TV là kiểu TV màn hình lồi kiểu cũ, xung quanh chỗ đó chỉ có nhà bọn họ là tồi tàn nhất.
Con trai cả của nhà đó đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, trên thị trấn chẳng có cô gái nào chịu gả cho cậu ta.
Tần Minh này đã ba năm rồi không về nhà, tôi còn cho là cậu ta phát đạt rồi, kết quả lại chỉ là một đứa ăn bám.
Này này, người đẹp, cô có mắt như mù thế? Một thằng rác rưởi như thế này mà cô cũng để ý à? Không được bằng một phần Dương Uy nhà tôi.”
Nhiếp Hải Đường tức giận đến mức bộ ngực lớn phập phồng, cô chỉ vào hai người rồi nói: “Các người chính là bố mẹ của Dương Uy hả? Dương Uy đó thì tốt chỗ nào? Ngày nào cũng ăn chơi rượu chè, mỗi tháng đổi một cô bạn gái mới, rồi còn bị phụ nữ đá.
Cho dù có là kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám thì một sợi lông của Tần Minh cũng hơn hẳn anh ta.
Dương Cường Kiên tối sầm mặt mũi, nói: “Cô gái nhỏ này, bề ngoài xinh đẹp mà sao lại nói xấu người trong sạch như thế? Chí ít thì Dương Uy nhà chúng tôi cũng sẽ không sĩ diện như thế, đi thuê phòng mà nói dối với bố mẹ là nhà mình mua.
Phẩm chất như thế, so ra đã biết ai hơn ai rồi.”
Chương Dao tân tình khuyên bảo: “Con nghe đi, lần này con đã hiểu Tần Minh như thế nào rồi chứ? Dạo gần đây ấy, cho dù là nông thôn thì cũng không có nhiều nhà xây bằng gạch nhìn tồi tàn đâu, nhà cậu ta là nghèo quá mức rồi.
Không phải vừa nãy con đã gặp mẹ cậu ta rồi sao? Chỉ là một người phụ nữ chuyên làm ruộng, nhìn già nua như thế? Con nhìn lại mẹ con đây này, mẹ làm con gái của bà ta còn được, con làm cháu gái của bà ta cũng được nữa.
“Con cũng muốn sau này mình sẽ giống như bà ta sao? Ngày nào cũng đi theo Tần Minh cày ruộng? Thu hoạch rau cỏ? Tiền mua một bộ quần áo của con cũng nhiều hơn tiền sinh hoạt một năm của nhà cậu ta rồi.”
Dương Cường Kiên bỗng nhiên xen vào: “Ha ha, chuyện cày ruộng này thì không cần phải lo, bố của Tần Minh làm cho tôi hơn nửa đời người rồi, con của ông ta cũng là con của tôi, chắc chắn tôi sẽ quan tâm đến nó.
Chờ sau này con trai tôi tiếp quản và phát triển nhà máy của tôi rồi thì cho Tần Minh làm quản lý cũng không thành vấn đề.
Phùng Nhạn Băng cũng cười nói: “Đó là đương nhiên.
Chương Dao lườm bọn họ một cái, xua tay nói: “Hừ, một năm các người kiếm được bao nhiêu tiền? Bớt ở đây làm quen, giả vờ quan tâm đến chuyện của chúng tôi đi.
Nhà họ Nhiếp chúng tôi giá trị cả chục tỷ, việc kinh doanh mở rộng trên khắp thế giới, các người đã là gì? Lập tức biến khỏi đây cho tôi, nếu không thì tôi gọi một cuộc điện thoại là đêm nay các người phải cuốn gói ra khỏi thành phố Quảng này đấy.
Dương Cường Kiên và Phùng Nhạn Băng nghe thấy đây lại là một nhà giàu nứt đố đổ vách, giá trị hàng chục tỷ, bị dọa đến mức không dám thở mạnh.
Bọn họ cũng chỉ mới đến thành phố Quảng, chưa quen cuộc sống nơi đây, nhìn lại mẹ con nhà người ta, một người thì lái MercedesBenz Maybach, một người bước xuống từ Maserati, mức độ giàu có như thế này đúng là quá đáng sợ.
Hai người vừa muốn đi thì đằng sau bọn họ có một chiếc xe sang khác chạy tới, từ trên xe có ba người bước xuống là Hầu Khánh và Thích Minh Huy, cùng với Thích Miểu Miểu.
Thích Minh Huy vừa xuống xe vừa nói: “Giám đốc Hầu, lát nữa đừng nói lỡ miệng cái gì nhé, cứ bảo tôi đưa ông tới là được.
Tôi cũng nghe cậu chủ nhỏ nói, cậu chủ muốn khiêm tốn, không muốn quá nhiều người biết.
Hầu Khánh nói: “Tôi biết, cậu Thích, tôi sẽ nói là tôi vừa lúc gặp cậu để nói chuyện làm ăn, chúng ta tình cờ gặp nhau mà thôi.”
Thích Miểu Miểu mang theo một đống quà tặng, hơi thấp thỏm nói: “Liệu em gái của cậu ấy có ghét việc em mua nhiều mỹ phẩm và quần áo như vậy không?"
Thích Minh Huy cười nói: “Em cứ yên tâm đi, trên đời này làm gì có cô gái nào kháng cự được đồ trang điểm và quần áo xa xỉ của các nhãn hiệu lớn chứ?"
Dương Cường Kiên và vợ vừa chuẩn bị đi, bỗng nhiên ông ta lại bị vợ giữ lại, bà ta nói: “Ông nhìn đi, hai người này vừa nhìn đã biết là giám đốc của công ty lớn, không tự mình lái xe mà thuê tài xế riêng.
Cái đồng hồ mà người thanh niên kia đang đeo không phải chính là chiếc Blancpain kim cương hồng kiểu dáng kinh điển sao? Phải hơn năm trăm nghìn tệ đấy.”
Dương Cường Kiên nhìn thấy chiếc đồng hồ kia tim cũng đập thình thịch.
Ông ta đã muốn mua chiếc đồng hồ nổi tiếng này từ lâu rồi, ra ngoài nói chuyện làm ăn mà có nó thì ngầu đến mức nào chứ? Nhưng mà khả năng của ông ta lại không cho phép.
Dương Cường Kiên nói: “Đây là chủ nhân của biệt thự đó hả?”
Phùng Nhạn Băng đáp: “Nào biết được, xem thêm chút nữa đi.
Ha ha, làm không tốt còn phản tác dụng ấy.
Cả nhà Tần Minh sắp bị đuổi ra rồi, chậc chậc, như thể thật đẹp mặt, đó