Thường Hoan thấy ám sát Tần Minh thất bại, người anh ta mang tới hầu như bị giải quyết hết, hoàn toàn không có đường lui, những người còn lại đang bị quân đội đến chi viện bắn chết.
Anh ta biết kết cục của thất bại chắc chắn là chết không có chỗ chôn.
Trong cơn giận dữ Thường Hoan dứt khoát kéo Tần Minh chết chung với mình, âm thầm ném một quả lựu đạn ra.
Mà lúc này, tay Tần Minh đang bị Thường Hoan nắm chặt, trong lòng anh hoảng hốt, đúng là anh đã khinh địch, Thường Hoan còn chưa buông vũ khí, anh lại ỷ vào có đội ngũ to lớn chi viện đằng sau, tùy tiện tới gần, đúng là làm màu hơi lố.
Thế nhưng đầu óc Tần Minh nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên anh bùng nổ, đá một cước về phía Thường Hoan.
Cánh tay Thường Hoan liên tiếp trúng đạn đến giờ cũng chỉ là cái nỏ hết đà, bị Tần Minh hung hằng đá cho một cái là ngã lăn xuống đất.
Sau khi Thường Hoan ngã xuống đất vẫn còn điên cuồng cười: "Ha ha ha, cậu cũng không sống nổi đầu.
Tôi giết chết đứa con riêng mà ông ta yêu thương nhất, thật muốn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của ông ta, ha ha ha."
Tần Minh nhanh chóng cầm lựu đạn ném lên giữa không trung ở hướng không có trực thăng.
Tần Minh từng thấy trên một số tạp chí quân sự, loại lựu đạn này có bán kính nổ từ bảy đến mười lăm mét, chỉ cần ném thật xa thì vẫn còn cơ hội sống.
Đoàng!
Tần Minh vừa ném đi chưa được bao lâu, lựu đạn nổ tung, sóng xung kích cực lớn khiến cho Tần Minh còn chưa kịp nằm xuống bị văng ra lề đường.
Tiếng nổ lớn làm cho Tần Minh hoa mắt chóng mặt, ánh mắt sung huyết, trong tai toàn tiếng ong ong.
Trước khi Tần Minh hôn mê chỉ nhìn thấy A Long đang lao đến trước mặt mình, còn có Nhiếp Hải Đường sợ đến phát khóc, còn có Tổng Dĩnh đang luống cuống.
Tần Minh cảm thấy thân thể vô cùng khó chịu, anh thấy mấy cô gái đang nói gì đó, nhưng anh không nghe được, cuối cùng Trần Minh khẽ nói: "Tôi không sao, tôi vẫn có thể đứng dậy.
Sau đó trước mắt Tần Minh tối sầm, lâm vào hôn mê.
Tống Dĩnh đang vội vội vàng vàng chạy tới lập tức quay đầu hô to: "Tiểu đội cấp cứu lập tức cho người qua đây" "Tần Minh, Tần Minh!" Nhiếp Hải Đường sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng lôi kéo người xung quanh: "Mau cứu anh ấy, mau cứu anh ấy đi."
A Long đặt tay lên động mạch cổ của Tần Minh, nói: "Cô Nhiếp, cô bĩnh tĩnh lại đi, cậu chủ chỉ rơi vào hôn mê, không có vấn đề gì lớn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Nhiếp Hải Đường hoảng sợ hỏi: "Thật sao?"
A Long bảo đảm: "Yên tâm đi, tôi là quân nhân, loại tình huống này tôi đã thấy rất nhiều.
Thế nhưng cậu chủ cần được cấp cứu ngay lập tức."
Tiểu đội cấp cứu nhanh chóng chạy đến, khiêng Tần Minh đi cứu chữa.
Bỗng nhiên Tổng Dĩnh cầm lấy một khẩu súng, lên đạn, không nói lời nào đi tới bên cạnh thân thể mập mạp của Thường Hoan.
Bởi vì Thường Hoan nằm sấp xuống từ trước, ngược lại không bị thương, nhưng má phải bị vụ nổ làm bỏng.
Hơn nữa cánh tay còn trúng đạn, dưới sức ép của sóng xung kích, bị ép tới mảu chảy lênh láng, lồng ngực khẽ phập phồng, cố gắng hít thở từng ngụm không khí, nỗ lực sống sót.
Thường Hoan cười lạnh một tiếng: "Ha ha, thì ra là mày, trước đây lúc tao chọn người ở trại huấn luyện, vốn tạo chỉ muốn chọn mày nhưng ông già lại không chịu giao mày cho tạo, cuối cùng ta đành chọn Cli Olsen.
Hóa ra là muốn giữ cổ máy giết người tốt nhất cho nó, quả nhiên, trong lòng ông ta hoàn toàn không có tao."
Tống Dĩnh giảm một cước lên vết thương của Thường Hoan, nòng súng lạnh như băng đặt lên gáy anh ta, cay nghiệt nói: "Nói xong chưa? Mày có thể chết được rồi." "Chờ một chút."
Bỗng nhiên, phía sau đoàn người truyền đến một giọng nói yếu ớt nhưng có tính ra lệnh tuyệt đối.
Tổng Dĩnh kinh ngạc quay đầu, người đến lại là Thường Hồng Hi.
Thoạt trông Thường Hồng Hi vô cùng yếu ớt, ngồi trên xe lăn, trên cánh tay còn treo sáu bảy chai truyền dịch, được một ông lão uy nghiêm chậm rãi đẩy lại đây.
Tống Dĩnh vô cùng kinh ngạc, Thường Hồng Hi tới thành phố Quảng từ lúc nào? Thường thì khi Thường Hồng Hi muốn tới Hoa Hạ đều sẽ liên lạc trước với người của Tần Minh bên này, thế nhưng lần này rõ ràng là Thường Hồng Hi đã che giấu hành tung của mình.
Thường Hồng Hi tới bên người Thường
Hoan, hai cha con nhìn nhau, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tình cha con mấy chục năm, đâu thể nói không có là không có được? Trong ánh mắt nhìn nhau của hai người họ ít nhiều gì cũng có chút lưu luyến quá khứ.
Thường Hồng Hi họ khan vài tiếng, nói: "Ba đã cảnh cáo con, năng lực của con không bằng nó, đừng có tìm nó gây chuyện, tiền mà ba để lại cho con cũng đủ cho con sống an nhàn sung sướng hết đời."
Thường Hoan nở một nụ