Tần Minh cũng không biết mình đã ngủ mê man bao lâu.
Nhưng trong giấc mơ, anh thấy mình đang ở bên bờ một dòng sông, Nhiếp Hải Đường thì ở trên một chiếc thuyền trên mặt sông.
Hai người nhìn nhau, cách một mặt nước.
Tần Minh muốn đuổi kịp thuyền, anh không ngừng chạy, không ngừng chạy, không ngừng gọi nhưng chỉ toàn là tốn công vô ích.
Chỉ có thể nhìn Nhiếp Hải Đường bước từng bước xa dần, sau đó anh thả người nhảy xuống sông, không ngừng chìm xuống, ở trong nước không thở nổi, đau đớn và khó chịu.
Cuối cùng anh giống như bị dọa nên tỉnh lại.
"Hải Đường!" Tần Minh đột nhiên ở trên giường bệnh quát to một tiếng, trực tiếp ngồi dậy từ tư thế nằm.
"A!" Bỗng nhiên, anh nghe thấy một tiếng rên phát ra từ vị trí bên cạnh.
Tần Minh quay đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay đang gọt táo, con dao nhỏ gọt trúng ngón tay thon dài xanh xao làm cho máu tươi liên tục chảy ra.
Anh vội vàng đưa tay qua đặt nó vào trong miệng mình, hút hết máu đi rồi tức giận trách: "Hải Đường, sao em gọt táo mà cũng bất cẩn như vậy hả?" "Cậu, cậu chủ...!Là tôi."
Khuôn mặt của Tổng Dĩnh trở nên đỏ ửng, tay cũng không rút về.
Đầu lưỡi của Tân Minh khẽ liếm làm cho ta cảm thấy hơi ngứa, không biết tại sao tim của Tống Dĩnh đập thình thịch.
Lúc này Tần Minh mới phát hiện ra người ở trước mặt không phải là Nhiếp Hải Đường mà là Tống Dĩnh.
Khi nãy lý trí của anh vẫn còn dừng ở trong giấc mơ, chưa kịp nhìn rõ người mà đã tưởng Tổng Dĩnh là Nhiếp Hải Đường.
Máu của Tổng Dĩnh hơi ngai ngái, chưa kể ngón tay kia còn có một vết chai thật dài, không giống với ngón tay mềm mại của Nhiếp Hải Đường, dù sao xuất thân của Tổng Dĩnh cũng khác.
Tần Minh buông tay ra, nhìn thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân, khung cảnh xung quanh cũng giống như đang ở bệnh viện thì lên tiếng hỏi: "Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"
Tống Dĩnh nói: "Ba ngày" "Lâu như vậy à?" Tần Minh tương đối ngạc nhiên với chuyện này, đồng thời cũng rất hối hận.
Tại sao lúc ấy anh lại tiếp cận Thường Hoan một mình.
Thường Hoan cũng không hề phế như trong tưởng tượng của anh, mà cũng là một nhân vật hung ác.
Anh vẫn chưa đủ kinh nghiệm, nhất thời chủ quan.
"Người đâu rồi?" Tần Minh hỏi: "Bắt được Thường Hoan chưa?"
Tống Dĩnh nói: "Bắt được rồi, đang nhất ở trong một nhà giam bí mật trên một hòn đảo hoang ở Nam Thái Bình Dương, bên này có mạng lưới camera giám sát theo thời gian thật.
Ông cụ nói giữ lại mạng sống của anh ta để làm đồng chip, nhưng anh ta ở trong nhà giam trên đảo hoang cũng sẽ không tốt lắm."
Tần Minh nói: "Ban đầu tôi cũng không định giết anh ta.
Dù sao anh ta cũng là con nuôi của ba nuôi, tình cảm suốt bao nhiêu năm rồi, không thể nói không là không được.
Hơn nữa anh ta có thể khống chế Triệu Thiến và tình nhân của anh ta, đúng là một đồng chip.
Anh ta sẽ không trốn khỏi nhà tù trên đảo hoang đấy chứ?"
Tống Dĩnh nói: "Cậu chủ cứ yên tâm, trước mắt chỗ đó đã bị người của chúng ta nằm ở trong lòng bàn tay, sẽ không trốn thoát được đâu."
Tần Minh gật nhẹ đầu, lại hỏi: "Hải Đường đâu? Chắc cô ấy biết hết mọi chuyện của tôi rồi nhỉ? Cô ấy không dọa đấy chứ?"
Tống Dĩnh im lặng, cô ta nhìn ánh mắt phức tạp nhìn Tần Minh, nói: "Cô Nhiếp đã rời khỏi thành phố Quảng rồi." "Ồ, đi du lịch à?" Tần Minh đứng dậy xuống giường, không coi đây là chuyện gì to tát, nói: "Vậy mà cô ấy lại đi du lịch? Rõ ràng tôi còn đang hôn mê, cô nàng bạn gái này gan to thật"
Tổng Dĩnh không thể không nói chi tiết: "Cậu chủ, nhà của cô Nhiếp đã bị phá sản.
Cả nhà bọn họ đã rời khỏi thành phố Quảng, sau này hẳn sẽ không quay trở lại nữa." "Phá sản cái gì cơ?" Tần Minh không tin nói: "Nhà họ Nhiếp có sản nghiệp hơn mười tỷ, làm sao có thể phá sản dễ dàng như vậy được? Cô đang đùa với tôi đấy à?"
Tổng Dĩnh không thể không lấy ra một vài bản tin, Tần Minh nửa tin nửa ngờ cầm lấy máy tính bảng, kiểm tra từng mẩu tin tức trên đó.
"Nhiếp Kiến Dân đánh cược, đánh mất toàn bộ tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị, đã đền hết toàn bộ quyền cổ phần huyền thoại nhà giàu mới nổi đã sụp đổ." "Thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị bị lừa đầu tư, khi đầu tư vào khoa học kỹ thuật cần cẩn thận, kiểm tra các hình thức lừa đảo đầu tư dưới danh khoa học kỹ thuật" "Nhà họ Nhiếp đầu tư thất bại, trong vòng một đêm không còn gì cả.
Cô con gái quốc dân Nhiếp Hải Đường không còn gì cả, bạn trai nghèo khó Tần Minh không còn ở bên cạnh như trước.
Câu truyện cổ tích giữa công chúa và bình dân cuối cùng đã thành dã tràng xe cát, nữ thần bị chụp ảnh lấy nước mắt rửa mặt." "Cậu chủ cả nhà giàu Nhiếp Chính Minh nghèo túng xuất hiện tại sân bay, cả nhà yên lặng rời khỏi thành phố Quảng, một gia đình lớn giàu có và cô đơn.
Xem xong nội dung tin tức, Tần Minh mới biết được Nhiếp Kiến Dân muốn đa dạng hóa sự đơn giản trong công nghiệp thiết bị vệ sinh của Nhiếp Thị, nhưng không hiểu tại sao ông ấy lại mạo hiểm đầu tư mạnh vào một loạt sản phẩm công nghệ cao.
Ông ta đầu tư vào thí nghiệm một loại người máy thông minh, kết quả lộ ra là bị lừa đảo.
Hơn nữa tác giả lại còn thí nghiệm phạm pháp nên nhà họ Nhiếp cũng bị liên lụy theo, ngoại trừ tiền đầu tư, họ còn còn đứng trước mức tiền phạt rất lớn.
Chỉ trong vòng một đêm, nhà họ Nhiếp đã bán hết tất cả, chỉ mong không bị bắt vào tù.
Còn Nhiếp Hải Đường cũng theo nhà họ Nhiếp rời khỏi thành phố Quảng.
Phản ứng đầu tiên của Tần Minh