Hứa Thục Lan đứng ở cửa phòng bệnh, vừa sốt ruột vừa tức nói: "Ba con cũng thật là, sức khỏe đã không tốt còn bay đi khắp nơi bàn chuyện làm ăn khiến bây giờ cơ thể mệt mỏi quá sức.
Mẹ đã bảo giao chuyện làm ăn cho con trai, con rể là được rồi.
Haiz, Tiểu Tần, con có muốn đến tập đoàn Mộc Thị làm việc không? Con đi làm thuê cho người ta thì cũng chỉ là làm thuê thôi, làm cho công ty nhà mình mới là ông chủ"
Tần Minh liếc mắt, lúc trước Mộc Hạo bay ra nước ngoài thật à? Anh còn tưởng Mộc Hạo nói dối chứ.
Mộc Tiêu Kiều nói: "Mẹ, Tần Minh có sự nghiệp của mình, cứ để anh ấy làm chuyện anh ấy muốn làm đi, chưa biết chừng còn tốt hơn làm ở tập đoàn chúng ta mà.
Huống hồ anh ấy mới đang học năm tư, đâu phải ngày nào cũng rảnh."
Hứa Thục Lan nghe vậy cười nói: "Cũng đúng.
Tiêu Kiều, Tiểu Tần, hai đứa về trước đi, chỗ này có mẹ trông cho rồi."
Hơn bảy giờ tối, Tần Minh và Mộc Tiêu Kiều trở lại nhà họ Mộc, anh nhìn cánh cổng to lớn của nhà họ Mộc mà trong lòng bực bội, không nhấc nổi chân lên.
Anh có nên tự mình nói ra chuyện này không?
Anh không thuộc về nơi này, cho dù ai nấy ở đây đều coi anh như người nhà, khiến anh có chút lưu luyến.
Mặc dù quan hệ giữa anh và nhà họ Mộc bắt nguồn từ lão đạo lừa đảo Trương Toàn Chân, nhưng Tần Minh thật sự thích người nhà họ Mộc, nhất là cô nhóc láu lỉnh Mộc Tư Thuần, mỗi lần gặp cô ấy anh đều cảm thấy như em gái mình.
Cho nên anh luôn kiềm chế không ăn nói lung tung, Tần Minh không muốn làm căng với nhà họ Mộc.
Bây giờ Mộc Hạo nhập viện vì vấn đề sức khỏe, điều này khiến anh rất lúng túng.
Bỗng nhiên có bàn tay vươn ra từ phía sau Tần Minh che đi đôi mắt của anh, anh cảm nhận được hai khối mềm mại áp vào lưng sau đó nghe thấy giọng nói dễ thương nghịch ngợm: "Đoán xem em là ai nào?"
Tần Minh nói: "Mộc Tư Thuần, anh cảm nhận được ngực em cọ vào người anh, vóc người em đẹp thật đấy."
Mộc Tư Thuần giật mình, lập tức đưa tay che ngực, dịch người ra rồi nói: "Á! Chi, anh rể sàm sỡ em gái chị này, xấu quá đi, chị có giải quyết chuyện này không, em muốn đòi phí tổn thất tinh thần một triệu."
Mộc Tiêu Kiều quát lớn: "Tổn thất cái đầu em, là em cho anh ấy sàm sỡ cơ mà.
Buổi trưa em cùng mấy đứa bạn thân trêu đùa Tần Minh, chị còn chưa nói em đâu."
Mộc Tư Thuần cười nghịch ngợm rồi nói: "Chị, lâu lắm chị mới về một chuyến, tối nay hai chị em mình ngủ chung đi?"
Mộc Tiêu Kiều lập tức phản bác: "Biến"
Mộc Tư Thuần cười xấu xa chỉ vào cô ta rồi cười khanh khách: "Ha ha ha, chị bại lộ rồi nhé, tối nay nhớ nhỏ tiếng chút nha.
Em thì không lo, chỉ sợ chị làm ảnh hưởng ông bà ngủ thôi." "Con nhóc này, nói linh tinh gì đấy hả?" Mộc Tiêu Kiều vừa tức vừa bực lại không dám nổi cáu, cô em gái này phiền quá đi mất.
Mộc Tư Thuần lại tức giận chống nạnh nói: "Chị, em phát hiện chị đã thay đổi.
Sau khi có anh rể rồi, chị không cần em gái nữa.
Có phải tiểu biệt thẳng tân hôn không, buổi chiều chắc anh rể phục vụ chị thoải mái lắm hå?"
Mộc Tiêu Kiều nghe thấy câu đùa tục này, hai gò má lập tức đỏ bừng, xấu hổ đưa tay nhéo Mộc Tư Thuần, vờ nổi giận nói: "Con nhóc này, em được voi đòi tiên đúng không? Sao ăn nói tục vậy hả? Muốn chết đấy à."
Mộc Tư Thuần nào chịu, vừa chạy vừa cười nói: "Ha ha ha, chị đỏ mặt kìa, xem ra là sự thật hả? Anh rể lợi hại đến mức thuần phục chị ngoan ngoãn rồi à?"
Hai chị em cười đùa với nhau một hồi, Mộc Tư Thuần lấy làm lạ hỏi: "Sao không thấy ba mẹ đâu nhỉ? Có phải đi ăn cơm với các bác rồi không? Chị cứng vậy, không chịu đi à? Không sợ bác gái cả bác gái hai lắm mồm trách mắng mấy tiếng à? Mỗi lần nhìn thấy nhà bác là em lại thấy phiền."
Mộc Tiêu Kiều nói: "Gần đây ba bận làm ăn, còn đến sân bay đón chị nên mệt đến nỗi vào viện rồi, nhưng may không có gì nguy hiểm, bác sĩ bảo là bệnh người già,