Tần Minh phát hiện hai ba con Mộc Hải Nhiễm đều diễn sâu, còn diễn giỏi hơn cả anh.
Bởi vì sau khi cơm nước xong, Mộc Hải Nhiễm vì uống rượu say trong bữa cơm nên được bà cụ Mộc đìu về phòng ngủ.
Tần Minh còn đang do dự đã bị giữ rịt lại ở nhà họ Mộc, vấn đề cần giải quyết không được giải quyết, còn không ngừng làm sâu sắc thêm mối quan hệ với nhà họ Mộc.
Lão già nát rượu này!" Tân Minh có cảm giác bị gài bẫy, có phải anh dính bầy rồi không?
Anh muốn tìm Mộc Hải Nhiễm hỏi về Trương Toàn Chân còn phải đợi ngày mai sao?
Trong lòng Tần Minh nổi nóng, anh tự nhủ: Lẽ nào bọn họ thật sự cho rằng mình là chính nhân quân tử sao? Tối nay ông đây sẽ xử con gái mấy người, ngày mai liên phải sạch chuyện này, xem xem mấy người làm sao giờ
Cô Phương đang thu dọn bàn ăn, Mộc Tư
Thuần mặc quần đùi ngắn màu vàng, áo trắng đi loanh quanh trong nhà học thuộc lời thoại.
Cặp chân dài trắng muốt đó, bộ ngực đó sao rõ ràng quá vậy? Có phải cô ta không mặc nội y không?
Vấn đề là cô nhóc này còn cố ý lượn lờ trước mặt Tần Minh, cặp mông đầy đặn đó khiến Tần Minh nhìn mà nổi nóng, muốn đạp cho một phát, chẳng phải cô ta đang chờ Tân Minh phạm sai lầm mất mặt sao?
Tần Minh không nhịn được ngắm mấy lần, haiz, không được, còn nhìn nữa sẽ chảy máu mũi mất, dơ lắm.
Bỗng nhiên đùi anh bị thứ gì sắc nhọn véo một cái, thì ra Mộc Tiêu Kiều dùng móng tay véo đùi anh.
Mộc Tiêu Kiều hơi ghen nói: "Sao anh lại nhìn chằm chằm em gái em vậy? Lúc em không có ở đây, anh có bắt nạt em ấy không đấy?”
Tần Minh nói: "Cô ấy không gây chuyện với tôi là tôi đã thắp nhang cầu nguyện rồi, làm sao tôi bắt nạt cô ấy được?"
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều ngồi trên ghế sofa bên cạnh, dáng người thon thả, đoạn trang hiền thục, khí chất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với anh lại bộc lộ rõ vẻ quyến rũ, xinh đẹp, dịu dàng như nước của người phụ nữ.
Có người đàn ông nào chịu nổi mặt hàng cao cấp như vậy?
Nhất là khi cô ta dán vào gần Tần Minh, áo ngực mở rộng, hai khối thịt ở ngực trễ xuống rõ ràng và hình dáng cân đối, phù hợp hoàn hảo với tỉ lệ thân hình của cô ta, Tần Minh nhìn phần da thịt trắng nõn phập phồng mà không dời nổi mắt.
Mộc Tiêu Kiều thẹn thùng mím môi, cô ta phát hiện ánh mắt Tần Minh không chịu yên, nhưng dù sao họ cũng là vợ chồng, cô ta không để ý, thậm chí còn mừng thầm, điều này chứng minh cô ta vẫn có sức hấp dẫn với Tần Minh.
Mộc Tiêu Kiều vẫn còn nhớ rất rõ tình huống hai người xa nhau lần trước.
Tần Minh và cô ta đã làm hết những gì nên làm, hết hôn rồi lại sở, nhưng vì một cuộc điện thoại mà Tần
Minh bỏ đi ngay, còn nói sau khi trở về sẽ ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường của hai người.
Khi đó đang lên giường giữa chừng, Tần Minh bỏ mặc Mộc Tiêu Kiều là một nỗi sỉ nhục cực lớn với cô ta.
Nhưng cô ta vẫn chọn cho Tần Minh cơ hội, Mộc Tiêu Kiều bề ngoài là nữ doanh nhân mạnh mẽ, nhưng thực chất tư tưởng vẫn tương đối bảo thủ.
Cô ta hi vọng có thể có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ chứ không phải trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, cô ta không chấp nhận nổi cuộc đời có vết nhơ.
Lần này sau khi trở về, Mộc Tiêu Kiều cảm nhận rõ thái độ của Tần Minh với cô ta có thay đổi, cô ta thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã dùng kế hoãn binh.
Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều, cô ta thật sự rất xinh đẹp, nhìn ở khoảng cách gần mặt cô ta trắng bóc như lòng trắng trứng, không hề trang điểm, nhất là đôi mắt sâu thẳm như đang mong chờ sự đáp lại nào đó từ anh.
Nhưng Tần Minh không làm gì cả.
Mộc Tiêu Kiều hỏi đầy trách móc: "Ba nói anh rất cố gắng làm việc vì tôi, cố gắng phấn đấu vì muốn xứng với tôi.
Thật ra tôi biết anh rất có bản lĩnh, tôi lấy anh không phải vì tiền, giày có vừa hay không phải thử mới biết được."
Tần Minh nói với vẻ rối bời: "Ngoại trừ cái đó ra ba cô không nói gì khác sao?"
Khuôn mặt Mộc Tiêu Kiều đỏ lên, cô ta nói: "Ba nói anh hoàn toàn không nhắc đến chuyện ly hôn, tôi rất vui.
Anh đã nghĩ thông rồi, mặc dù bây giờ ông nội khỏi bệnh, chuyện kết hôn để hóa giải số mệnh có vẻ cũng rất có hiệu quả, nhưng sau này chúng ta sống như nào thì vẫn sống như thế thôi, đúng không?"
Tần Minh cảm khái trong lòng: "Không sống nổi mất thôi."
Lúc này, cô Phương đi đến nói: "Cậu chủ, có nước rồi, cậu mau đi tắm đi."
Tần Minh đứng lên như muốn trốn tránh, nói: "Ừm, tôi đi tắm trước."
Tần Minh đi rất nhanh, Mộc Tiêu Kiều hơi thất vọng, sao cô ta cảm thấy Tần Minh không muốn ở cạnh cô ta vậy? Cô ta làm không tốt chỗ nào sao?
Cô ta chấp nhận số phận của mình, chấp nhận thân phận "vợ Tần Minh", vì sao Tần Minh lại cho cô ta cảm giác như gần như xa vậy?
Trên tầng, Mộc Hải Nhiễm và bà cụ Mộc quan sát mọi chuyện bên dưới.
Bà cụ Mộc bất mãn