Lý Mộng nghe thấy những lời nói của Nhiếp Hải Đường, liên tục lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, Tần Minh không thể nào giỏi như vậy được, anh ta là một tên rẻ rách, dựa vào cái gì?"
Nhiếp Hải Đường càng nói Tần Minh giỏi, Lý Mộng càng khó chịu, nhất là khi nhìn thấy bằng chứng của Nhiếp Hải Đường, việc kiếm được một triệu tiền đầu tư cổ phiếu càng kích thích cô ta hơn.
Lúc trước nói là kiếm được một trăm nghìn tệ, Lý Mộng lập tức quay lại, lừa Tần Minh bằng cách giẫm nát chiếc điện thoại Dương Uy mua cho cô ta, sau đó lại thấy Tần Minh lương thiện tặng tiền cho người khác, cô ta đã mất hết lý trí.
Bây giờ nghĩ lại, không chừng Tần Minh còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa ở sàn chứng khoán.
Vì thế nên mới không coi tám mươi tám nghìn tệ ra gì nhỉ? Thật thất sách.
Những người xung quanh rất ngạc nhiên, bàn tán về lời nói của Nhiếp Hải Đường, trong đó có rất nhiều người giàu thực thụ.
"Này, trên tạp chí tài chính mới nhất ngày hôm qua nói rằng có người đã âm thầm ra tay cứu tập đoàn thiết bị vệ sinh Nhiếp Thị tránh khỏi bị thu mua.
Chắc không phải là tên nhóc này đấy chứ?"
"Cô Nhiếp nói rằng người tên nhóc này quen là một ông lớn trong thị trường chứng khoản.
"Thằng nhóc này có mối quan hệ thâm sâu, sao phóng viên của tạp chí tài chính không mọi thông tin của cậu ta nhỉ."
"Chậc, cứ tưởng là đồng thau, nhưng hóa ra lại là vua chúa, chẳng trách có thể cùng cô chủ nhà họ Nhiếp ăn cơm."
"Đúng thế, gần đây thị trường chứng khoán rất ảm đạm, cậu ta có thể tìm được cổ phiếu tăng giá, còn kiếm được một triệu, chất thật đấy."
"Đây là dáng vẻ mà các sinh viên đại học bây giờ nên có, tuy có bản lĩnh nhưng khiêm tốn."
"Hai người cướp chỗ của người khác vẫn còn không biết xấu hổ ở lại đây à?"
"Anh bạn trẻ, không chế thì ghép bàn với chúng tôi đi? Chúng ta nói chuyện thị trường chứng khoán đi, thế nào?"
"Anh bạn trẻ, ngồi chỗ tôi đi.
Tôi mời, chỗ của tôi rất rộng, còn có cả điều hòa nữa, rất thoải mái."
Bằng cách nào đó, Tần Minh đột nhiên trở thành một miếng thịt thơm phức, mọi người tranh nhau lôi kéo, Tần Minh dở khóc dở cười, anh đúng là người đã giúp nhà họ Nhiếp, nhưng anh thật sự không đầu tư cổ phiếu, chỉ trách cái miệng của Nhiếp Hải Đường.
Lúc này, ông chủ của Tiểu Giang Nam cũng đã đến, anh ta hỏi rõ đầu đuôi sự việc, lập tức giận dữ mắng tên giám đốc: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Công bằng là quy tắc duy nhất ở nhà hàng này, người đến trước được phục vụ trước là công bằng tốt nhất! Là sự tôn trọng dành cho mỗi khách hàng, cậu không cần phải giữ chức giám đốc này nữa, đi chạy bàn đi.
Lệ, lần này cô làm rất tốt, cô đã làm ở đây mấy năm rồi, luôn làm rất tốt.
Tôi đã muốn thăng chức cho cô từ lâu rồi, sau này cô hãy đảm nhiệm chức vụ giám đốc sảnh đi.
Nhân viên phục vụ nữ lúc trước đột nhiên được thăng chức, vui mừng liên tục cảm ơn, tên giám đốc coi thường Tần Minh thì buồn bã, hoàn toàn tuyệt vọng.
Tiền lương và quyền lực của giám đốc và nhân viên chạy bàn cách nhau một trời một vực.
Ông chủ của Tiểu Giang Nam mỉm cười, nói: "Hai vị, tôi rất xin lỗi, vị trí này vẫn dành cho hai vị.
Vì sự sơ suất của nhân viên nhà hàng chúng tôi, nên chi phí bữa ăn hôm nay của hai vị sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm."
Dương Uy và Lý Mộng nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, bây giờ cho dù có ngang ngược vô lý đến đầu cũng vô dụng, ông chủ nhà người ta đích thân đến đuổi đi rồi.
Dương Uy tức giận: "Có gì ghê gớm chứ, tôi không ăn nữa, hừ, bên cạnh cũng có nhà hàng."
Tần Minh buồn cười nói: "Chỗ nào cũng có nhà hàng, nhưng quanh đây chỉ có một nhà hàng ba sao Michelin mà thôi.
Dương Uy, cậu giả vờ không đúng chỗ rồi."
Nhiếp Hải Đường đột nhiên kêu lên, nói: "Thực ra hai người cũng không cần rời đi.
Tôi quên mất là mình đã đặt chỗ rồi.
Chậc chậc, vừa nhìn thấy hai người tôi liền nổi giận, vừa nổi giận liền quên luôn, thực ra hôm nay tôi đặt chỗ trên tầng ba."
Nhiếp Hải Đường đưa xác nhận đặt chỗ trong điện thoại di động ra, đó là chỗ VIP cao cấp nhất trên tầng ba.
Tên giám đốc bị giáng chức đột nhiên nói không nên lời, cô chủ của tôi ơi, nếu cô lấy ra sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy rồi? Mấy người cãi nhau vì một chỗ ngồi làm cái gì? Chức giám đốc của ông đấy.
Những người bên cạnh kinh ngạc: "Ôi, trên tầng ba đấy, nghe nói khi ăn cơm còn có người tấu nhạc đấy, mỗi món ăn đều được đầu bếp chính đích thân chế biến."
"Đâu chỉ có thể ăn ở tầng ba ít nhất cũng phải tiêu tốn ba mươi nghìn, đại gia bình thường sẽ không đến đó.
Đến đó không phải để ăn cơm mà là hưởng thụ đẳng cấp"
"Tôi nghe nói ăn cơm tại tầng ba, bát đũa đều là đồ sứ của thị trấn Cảnh Đức thời Dân Quốc, cái cảm giác dùng đồ cổ quý giá để ăn cơm ấy, bát đũa còn đắt hơn cả thức ăn."
"Chậc chậc, thế mới là hưởng thụ cao cấp."
Lý Mộng nghe thấy những người xung quanh đang