Tần Minh thấy Nhiếp Hải Đường đến, nói: "Không lâu, tôi cũng vừa đến.
Nhưng mà gặp phải chút rắc rối, chúng ta bị cướp mất chỗ rồi."
Nhiếp Hải Đường nhìn Lý Mộng và Dương Uy đã ngồi xuống rồi, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ: "Tại sao lại là hai người này? Bọn họ nhất định đã làm Tần Minh phải xấu hổ rồi."
Đột nhiên, Nhiếp Hải Đường công khai khoác tay Tần Minh, thân thiết như đôi tình nhân vậy.
Những người xung quanh kinh ngạc, một cô gái xinh đẹp như Nhiếp Hải Đường lại là bạn gái của một tên rẻ rách như Tần Minh? Sao có thể như thế được?
Đúng là một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, trời xanh không có mắt.
Nhiều người tuổi trẻ tài cao có mặt tại đây cảm thấy họ không thua kém gì Tần Minh, tại sao họ không thể tán đổ được một người xinh đẹp như Nhiếp Hải Đường?
Dương Uy đứng gần Nhiếp Hải Đường nhất, hắn ta hoàn toàn bị hấp dẫn, nuốt nước bọt, bộ dạng giống y hệt Trư Bát Giới.
Tuy Lý Mộng trông khá xinh đẹp, nhưng vẫn không thể so sánh với hoa khôi học đường Nhiếp Hải Đường, nhất là khi Nhiếp Hải Đường chọn quần áo cả buổi chiều, còn trang điểm nhẹ nhàng, có thể nói là đẹp như bước ra từ trong tranh.
Lý Mộng vẫn đang trang điểm lại, Nhiếp Hải Đường vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, ngay cả Dương Uy cũng bị hấp dẫn, cô ta tức giận đến mức trách ba mẹ sao không sinh ra cô ta xinh đẹp chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành?
Tại sao? Tại sao tên giẻ rách Tần Minh luôn được Nhiếp Hải Đường coi trọng?
Cô ta vẫn không tin Tần Minh và Nhiếp Hải Đường đang yêu nhau, nhưng rõ ràng là hai người đã bắt đầu hẹn hò rồi, hơn nữa Nhiếp Hải Đường không ngại dùng danh nghĩa bạn gái giúp Tần Minh giải vây.
Cô ta cũng là phụ nữ, có thể nhận ra Nhiếp Hải Đường có ấn tượng tốt với Tần Minh.
Rõ ràng Tần Minh là người sống dưới đáy xã hội, nên rửa bát và ship đồ, dựa vào cái gì anh ta có thể ra vào những nơi có chi phí đắt đỏ như thế này được? Tại sao sau khi chia tay, Tần Minh lại sống tốt hơn Lý Mộng cô được?
Lý Mộng vô cùng ghen tị, cô ta dựa vào Dương Uy mới có thể nâng cao chất lượng cuộc sống.
Nhưng trong mắt cô ta, Tần Minh cũng dựa vào người phụ nữ giàu có như Nhiếp Hải Đường, nên mới sống tốt hơn cô ta.
Quan trọng là Nhiếp Hải Đường hơn cô ta về mọi mặt, không phải sẽ khiến người ngoài nói rằng, Tần Minh rời bỏ Lý Mộng cô lại có cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
Lý Mộng không thể chấp nhận được, cô ta nghiến răng.
Nhiếp Hải Đường hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, rất tức giận, nói với giám đốc: "Sao hả? Hóa ra Tiểu Giang Nam các anh nhìn độ dày của ví khách hàng để kinh doanh à? Có cần trả tiền trước khi ăn không? Chúng tôi nhìn giống người không có tiền ăn cơm à? Hay là ăn cơm cũng cần phải giơ chìa khóa xe ra, giả vờ giàu có mới được ăn?"
Nói xong, Nhiếp Hải Đường lấy chiếc chìa khóa xe Maserati từ trong chiếc túi LV phiên bản giới hạn toàn cầu của mình ra.
Cô rất tức giận, bởi vì đám người thấp hèn này coi thường Tần Minh.
Những người này hoàn toàn không hiểu năng lực của Tần Minh, dựa vào đâu mà xem thường anh? Có tiền ghê gớm lắm à?
Ông bà nội của Nhiếp Hải Đường thường xuyên dạy cô, trên thế giới này có rất nhiều người giàu có, nhà họ Nhiếp chỉ là dòng họ bình thường.
Đừng nghĩ rằng mình có chút tiền liền khoe khoang khắp nơi, làm người phải khiêm tốn, nếu không một khi đắc tội với những dòng họ giàu có hàng đầu, bị người ta hại chết như thế nào cũng không biết.
Nhất là sau khi trải qua chuyện công ty nhà họ Nhiếp suýt chút nữa bị thu mua, Nhiếp Hải Đường càng cảm nhận sâu sắc hơn.
Vì vậy, Nhiếp Hải Đường vẫn luôn khiêm tốn, nhưng hôm nay cô không thể nhịn được, chỉ là khoe khoang thôi mà, cô cũng biết.
Giám đốc vô cùng gượng gạo, khi nhìn thấy những thứ Nhiếp Hải Đường lấy ra, món đồ nào cũng cao cấp hơn, tốt hơn, đắt hơn của Dương Uy và Lý Mộng.
Hiển nhiên là một người có tiền.
Khi con nhà giàu tranh chấp với một tên rẻ rách, giám đốc có thể dùng ngón chân cái để suy nghĩ chọn con nhà giàu, nhưng khi hai con nhà giàu tranh chấp thì anh ta không thể xử lý được.
Nhiếp Hải Đường tức giận khoanh tay, nói: "Xem ra anh không xử lý được, gọi công chủ của anh ra đây.
Tôi hỏi ông chủ của anh xem tại sao bạn trai của tôi lại đến trước lại không cho ngồi, chúng tôi có nhiều tiền hơn lại không xếp chỗ cho.
Kỳ thị chúng tôi à? Là ông chủ của anh kỳ thị chúng tôi hay người làm giám đốc như anh kỳ thị."
Giám đốc không nói nên lời, sao anh ta có thể nghĩ tới mọi chuyện lại đảo ngược như thế này?
Thông thường sẽ là tới trước được phục vụ trước, nữ nhân viên phục vụ không làm gì sai, giám đốc kia coi thường Tần Minh, kết quả là Nhiếp Hải Đường ra tay, giờ thì tên giám đốc tự bê đá đập chân mình, làm thế nào cũng sai.
Tần