"Nhưng bọn họ không hiểu tôi.
Bây giờ kẻ thù của ba tôi trước đây quay lại trả thù nhà họ Tôn.
chúng tôi, cậu tối hình như bị người ta bắn phải nằm viện.
Tối nay, mẹ tôi lại bị bắt cóc, tối không quay về không được"
Tần Minh cũng chén với cô ấy và nói: "Được rồi, chị đừng nói nữa, uổng đi.
Uống say thì không nghĩ ngợi gì nữa."
Tôn Thường Hi cười ngây ngô nói: "Được, được, vẫn là cậu tốt, còn giúp tôi bắt kẻ trộm"
Tần Minh khẽ cười: "Đó là chuyện nên làm thôi, em vĩnh viễn ủng hộ chị.
Em chính là em trai nhỏ
hâm mộ cảnh sát Tôn."
Tôn Thường Hi cười thản nhiên lại cực kỳ xinh đẹp.
Cô ấy giơ tay chạm mặt Tần Minh nói: "Cậu là người bạn tri kỷ của tôi"
"ực ực, ực ực!" Tôn Thường Hi lại uống một ngụm rượu như muốn nhờ nó xua đi tất cả buồn phiền.
Cô ấy nói: "Qua tối nay, tôi sẽ phải bỏ lại bản thân trong quá khứ."
Tôn Thường Hi nói xong thì không chịu được nữa, ngã dựa vào vai Tần Minh.
Cô ấy lại chậm rãi giơ tay ôm lấy vai Tần Minh, mơ mơ màng màng nói: "Cậu nói xem, cuộc đời con người không được tự do thì sống sót có ý nghĩa gì nữa? Cho dù ba mẹ tôi không ép buộc, yêu cầu nhưng tôi là con gái, tôi không thể ích kỷ mà mặc kệ bọn họ được.
Vì lợi ích trong nhà, tôi chỉ đành phải từ bỏ lý tưởng của mình."
Tần Minh nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn thấy một mảng da trắng như tuyết, trong đầu hoàn toàn không nghe lọt tại những lời tổ khổ của Tôn Thường Hi.
Chiếc áo tắm Tôn Thường Hi mặc mỏng manh, cổ áo rộng thoáng ẩn hiện làn da bên trong đúng là cám dỗ chết người.
Đột nhiên, Tôn Thường Hi giơ tay kéo áo che đi, sau đó nheo mắt nhìn Tần Minh đầy ẩn ý, như tức giận lại như ngượng ngùng, mà càng giống với dịu dàng hơn.
Tần Minh lúng túng vì mình nhìn trộm bị phát hiện, anh vội vàng dời tầm mắt và nhìn mặt trăng trên cao nói: "Chị Thường Hi, chị xem mặt trăng thật...!hử?"
Tần Minh còn chưa nói dứt lời đã bị Tôn Thường Hi đột nhiên đè xuống hôn.
Sau khi trời sáng, từng tia nắng sớm chậm rãi lộ ra phía đằng đông.
Ánh sáng chiếu xuống boong thuyền, phủ lên người Tần Minh và Tôn Thường Hi.
Hai người đều không mặc gì cả, đang ôm nhau, trên người chỉ phủ tấm ga giường mỏng không đủ để che đi từ thế uyển chuyển.
Tần Minh cảm giác bị người ta đẩy một cái, bên tai nghe được giọng nói của Tôn Thường Hi: "Tần Minh mau nhìn kìa, mặt trời mọc rồi, bờ biển đẹp quá."
Tần Minh mệt mỏi và vẫn còn ngái ngủ.
Anh chỉ thấy Tôn Thường Hi quay lưng về phía mình, để lộ ra tấm lưng phẳng với làn da trắng mịn khác hẳn với cánh tay ngăm đen vì quanh năm phơi nắng.
Tần Minh nhìn quần áo bừa bãi trên boong thuyền, nhớ lại sự điên cuồng cuối cùng của một giờ trước mà hai chân bất giác nhũn ra.
Tần