Tôn Thường Hi hơi nghiêng người dựa vào trong lòng Tần Minh như nói với người yêu: "Có lẽ sau này chúng ta không gặp mặt nhưng tôi sẽ nhớ mãi mấy ngày ở thành phố Quảng này.
Chúng ta về thôi"
Tần Minh không trả lời, anh đột nhiên cúi đầu ôm hôn người phụ nữ này, vuốt ve cơ thể cô ấy và lại đè lên người cô ấy, hòa làm một trong nắng và gió biển.
Mãi đến trưa, Tần Minh và Tôn Thường Hi mới lái du thuyền trở lại bến cảng thành phố Quảng.
Tôn Thường Hi xuống khỏi du thuyền nói: "Tôi tới bệnh viện thăm mẹ tôi, có lẽ ngày mai sẽ đi.
Cậu đừng trêu chọc Lý Tinh Hồng nữa, doanh nhân bình thường không chọc nổi anh ta đâu.
Cậu có tiền, có bản lĩnh đi nữa cũng vô dụng thôi.
Nhưng anh ta vẫn tính là người giữ chữ tín, anh ta nói không truy cứu cậu thì sẽ không truy cứu đầu.
Tần Minh, tạm biệt"
Tần Minh lặng lẽ gật đầu rồi nói: "Chị Thường Hi, chị có việc gì phải gọi điện thoại cho em.
Chị phải tin em, không có chuyện gì mà em không giải quyết được"
Sau khi anh tiễn Tôn Thường Hi đi mới bảo A Long phải người dọn dẹp du thuyền.
A Long đi tới nói: "Cậu chủ, tối qua cậu không dùng bao cao su à? Làm vậy rất không an toàn."
Khóe miệng Tần Minh giật giật, nghiêm trang nói láo: "Anh nói vớ vẩn, tối qua chúng tôi chỉ ngồi...!ngồi trên boong thuyền nói chuyện....!nói chuyện đến sáng.
Quan hệ của chúng tôi rất trong sáng được không? Anh Long, tư tưởng của anh quá xấu xa đấy."
A Long cười ha ha nói: "Cậu chủ, không phải chứ? Căn cứ theo nhận thức của tôi về cậu, khả năng chống cự và ý chí của cậu đối với phụ nữ đều rất thấp."
Phụt, Tần Minh nghe được A Long vạch trần trực tiếp không nể mặt như vậy, đúng là muốn phun ra máu.
Anh có tệ như vậy sao?
Nhưng