“Anh thì có vấn đề gì được?” Tần Minh chỉ thiếu điều cởi quần áo ra cho Nhiếp Hải Đường xem những vết thương lưu lại khi đánh nhau hồi bé, dù sao đó không thể là giả được đúng không?
Nhiếp Hải Đường nói với vẻ chua xót: “Anh quên mất giao ước với em, bây giờ anh lại hẹn hò với Hoàng Thư Đồng, hoa khôi của Đại học Điện ảnh Bắc Kinh, hoàn toàn không muốn để ý đến em, anh quên lời thế khi xưa rồi."
Tần Minh giải thích: “Thì anh nghe được em muốn tham gia hoạt động hữu nghị nên mới tham gia hội thao trường học để góp vui mà? Em sẽ không cho rằng anh đến vì Đường Xảo gì đó thật đấy chứ? Còn Hoàng Thư Đồng, sao anh biết cô ta quay phim ở đây đâu?”
Anh vội chỉ về phía bên kia đường và nói: “Vừa nãy anh không biết là đang quay phim, cho rằng em xảy ra chuyện, anh sợ đến mức bật khóc luôn đấy.
Nhiếp Hải Đường mỉm cười xán lạn, cô hừ một tiếng rồi nói: “Em biết, em nhìn thấy hết rồi, hừ.
Tần Minh trợn mắt, nhóc con em lại đùa anh à?
Nhiếp Hải Đường nói tiếp: “Vậy anh với cái cô Bạch Ngọc Thuần đó là như thế nào? Quay clip tỏ tình ở đây, lại còn dùng tên thật của anh nữa chứ.
Tần Minh gãi đầu, nói: “Ờm...!ban đầu là thế này..
Tần Minh nói cho Nhiếp Hải Đường biết chuyện trước kia Bạch Ngọc Thuần tỏ tình với mình, cô mới hiểu ra khi đó anh đã từ chối, bây giờ chỉ là giả làm chính mình để thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của đối phương mà thôi.
“Nhưng anh coi cô ấy là bạn thân, thân đến mức này thì em vẫn sẽ ghen.
Nhiếp Hải Đường vung tay đấm loạn xạ, cô hừ lạnh, nói:
“Sau này không cho phép anh làm thế nữa, biết chưa hả?”
“Ừ, anh biết rồi.”
Tần Minh mỉm cười vươn tay ôm Nhiếp Hải Đường vào lòng, rồi hỏi:
“Vậy sao em lại trò chuyện với mấy cậu bạn trong lớp chúng ta vui vẻ thế?”
Nhiếp Hải Đường nói: "Làm gì có? Em lừa cậu ấy thôi, cố ý thu hút sự chú ý của anh đấy.
Hôm nay anh để lộ chân tướng làm em bắt được, hừ hừ, mới đầu còn lừa em, em tức giận đấy, anh phải bồi thường cho em.
“Được.”
Tần Minh cười nói: “Bồi thường cho