Người ngồi ở quầy lễ tân nhìn hai người họ một đôi nam nữ trẻ tuổi hơn nữa còn kéo tay nhau, đối phương ra chiều hiểu rõ: “Có chứ, một phòng là được đúng không? Nhưng mà có sao nói vậy, khách sạn chúng tôi theo phong cách cổ nên cách âm không được tốt”
Nhiếp Hải Đường nghe vậy thì biết họ bị hiểu lầm là thuê phòng làm tình, tức khắc mặt đỏ tới tận mang tai, cô quay đầu đi chỗ khác, núp sau lưng Tần Minh.
Cô tức giận véo tay anh, nói: “Chúng ta đã đặt phòng ở khách sạn boutique kia rồi, còn đi ra ngoài làm gì nữa? Chơi mệt rồi thì về là được mà.
Anh chàng ở quầy lễ tân nói: “Phòng trọ chỗ chúng tôi không tính giờ.
“Tôi!” Nhiếp Hải Đường nghe anh ta nói thì càng buồn bực, gì vậy trời? Thật ra cô cũng không biết tại sao Tần Minh lại muốn lôi mình vào loại nhà trọ của dân này nữa.
Tần Minh mỉm cười, anh lấy thẻ ngân hàng ra, nói: “Đây, bao hết được không? Ra giá đi."
Lễ tân lắc đầu, nói: “Không thể được, đã có ba đoàn du khách tự lái vào ở rồi.
Trừ phi anh đủ giàu dùng tiền đuổi họ đi, vậy thì tối nay hai người lăn lộn, hò hét thế nào cũng được."
Tần Minh nói: “Mỗi người dọn đi được một trăm nghìn, hỏi họ có chịu không.
“..” Lễ tân trợn tròn mắt, giàu quá vậy? Đúng là coi tiền như rác.
Thái độ của lễ tân thay đổi ngay lập tức, anh ta kh lưng, xoa tay cười tươi rói, nói: “Sếp à, nếu không tôi đuổi họ đi hết, anh đưa tiền cho tôi là được.
Tần Minh cười khẽ, anh ném thẻ cho đối phương và nói: “Được, anh đi làm đi, đuổi tất cả mọi người đi, làm xong thì tính tiền theo số người.
Anh chàng lễ tân lập tức lớn tiếng đáp lại: “Được! Sếp à, mời anh ngồi chờ một lát, tôi sẽ xua hết khách thuê đi cho anh ngay.
Nhiếp Hải Đường nhìn rồi nói: “Tần Minh, có tiền cũng không thể lãng phí như thế được.
Tần Minh dịu dàng nói: “Anh chỉ muốn được ở cùng em trong một không gian yên tĩnh, không bị ai quấy rầy mà thôi.
Tiền không phải là dùng để tiêu à? Có bao nhiêu tiền thì