Mặt Nhiếp Hải Đường đỏ bừng, cô lén lút véo eo Tần Minh, hừ một tiếng: “Đáng ghét, anh hư lắm.”
Lâm Vũ Như thấy Tần Minh không muốn giúp đỡ thì thở dài: “Quả thật, chuyện này không liên quan đến anh, anh cho tôi trốn tôi đã rất biết ơn rồi.
Nhiếp Hải Đường tiến lên, nói: “Cô Lâm, cô còn nhớ tôi không? Tôi là Nhiếp Hải Đường đây.
Cô có chuyện gì vậy? Có cần báo cảnh sát không?"
Lâm Vũ Nhu gật đầu, nói: “Tôi nhớ ra cô, cô Nhiếp.
Đáng tiếc báo cảnh sát cũng vô ích, ông nội tôi bị kẻ thù bắt, khó khăn lắm tôi mới trốn ra được, tôi phải đi tìm người cứu ông tôi.”
Tần Minh ngạc nhiên, hỏi: “Ai lại ngang ngược đến mức dám công nhiên cướp người đi như vậy? Coi thường pháp luật hay sao thế?”
Lâm Vũ Nhu lắc đầu: “Tôi cũng không biết đối phương là ai, hơn nữa tôi lo lắng nếu báo cảnh sát thì họ sẽ giết con tin.
Vốn dĩ ông tôi cũng rất kín tiếng, chỉ là đi thăm viếng bạn cũ thôi, kết quả...!Tôi, tôi liên lạc với người nhà đã.
Triệu Chính Ngôn, nếu anh bao hết khách sạn này thì tạm thời có thể cho tôi ở một phòng không?”
Thấy cô ta không làm phiền mình, đương nhiên Tần Minh cũng vui vẻ cho cô ta một ơn huệ: “Không thành vấn đề, cô ở căn phòng xa nhất đi, như thế buổi tối nghỉ ngơi cũng yên tĩnh.
Ối…"
Anh vừa dứt lời đã bị Nhiếp Hải Đường lên véo eo một cái, cô vừa tức giận vừa ngượng ngùng.
Tức giận vì Tần Minh một lòng một dạ muốn ngủ với cô, ngượng ngùng bởi chính cô cũng khá chờ mong.
Tần Minh sắp xếp cho Lâm Vũ Nhu xong thì xoa tay, nói với Nhiếp Hải Đường: "Xả nước nóng vào bồn rồi, là loại bồn tắm gỗ ấy.
Hay là chúng ta cùng tắm nhé?”
Nhiếp Hải Đường đầu chịu, cô hờn dỗi: “Không được, em tự tắm.
Anh đi đâu hóng mát đi, anh đi đi, đi mau lên.”
Tần Minh đang mong ngóng, đang định đi chuẩn bị thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Anh mở ra xem, không ngờ