Là ai được nữa? Hai thằng đệ của Vương Đại Long bị Tần Minh xử gọn trong vài nốt nhạc.
Xét về ác độc thua xa Tần Minh, xét về dũng cảm càng không có, đến cả độ khoẻ và độ mạnh cũng kém rất nhiều.
Bọn này là điển hình cho dạng đầu gấu chỉ được cái mạnh mồm chứ nhát như thỏ đế.
Ngôn Tình Sắc
Doạ người ta bằng mắt.
Gặp người hiền lành bắt nạt thật lực, gặp kẻ nào dữ một chút sẽ chạy trối chết.
Trong khi Tần Minh là kiểu luôn muốn khiêm tốn không màng sự đời, không thì sẽ là kiểu độc ác liêu chết luôn.
Vương Đại Long ôm cánh tay gãy dập đầu với mẹ con Bạch Ngọc Thuần: "Cháu sai rồi cô ơi, cháu còn non dại cô tha lỗi cho cháu bỏ qua chuyện hôm nay được không cô? Cháu muốn đi viện"
Những thằng đệ khác cũng ôm tay gãy quỳ xin tha.
Châu Vận vừa cầm máu vừa khóc Ì ôi, không dám nhìn Tần Minh.
Cô ta đã âm thầm xác định tối nay chia tay ngay, cô ta phải tìm một người đàn ông mạnh hơn.
Cô Bạch là người hiền lành, dễ dàng tha thứ cho họ.
Bà có cảm giác mình đã làm điều sai trái, không cả cân tiền, nhận trách nhiệm về mình và còn kéo cả Bạch Ngọc Thuần nhận lỗi.
Tần Minh nhìn mà lắc đầu, bị bắt nạt đến mức đó mà vẫn không dám phản kháng, cuộc đời của cô Bạch sẽ sao đây? Tần Minh nhắn tin cho A Long: "Tôi muốn băng đảng kẻ xấu này biến mất hoàn toàn ở thành phố Quảng, anh và Tống Dĩnh xử lý đi"
A Long nhận được tin nhắn đi làm ngay.
Không ai biết tối hôm ấy thành phố Quảng đã mất một băng đảng xấu xa chuyên hiếp đáp dân lành trong câm lặng.
Tần Minh khá là thích cách làm việc khiêm tốn này.
Dù sao thì anh cũng là người thừa kế của tỷ phú thế giới, anh phải khiêm tốn, không thể đứng trước mũi sào đón sóng giỏ.
Đặc biệt là khi anh vẫn chưa chính thức quản lý Tập đoàn Hoàn vũ Thế kỷ.
Chắc hắn giờ này bà vợ của Hầu Khánh và những đứa con không chung dòng máu kia đang vơ vét của cải của ông ấy.
Bên vệ đường, Tần Minh dựng xe đẩy khoai của cô Bạch dậy, rồi lại nhặt nhanh khoai vung vãi dưới đất.
Anh hỏi Bạch Ngọc Thuần: "Em có bị thương không?"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu: "Em không.
Nhưng mà em xui lãm Tần Minh, ra ngoài toàn gặp những chuyện như vậy thôi.
Trước đây cũng thể, ngày nào em cũng bị chặn đường, bị ném đá.
Nay mà không có anh em cũng không biết sẽ ra sao nữa"
Tần Minh cười bảo: "Em yếu đuối quá không ức hiếp em thì ức hiếp ai? Đến cả anh cũng muốn bắt nạt em này"
Bạch Ngọc Thuần ngượng chín mặt, nói khẽ: "Anh muốn bắt nạt em em cũng sẵn lòng"
Dọn đẹp xong cả ba vừa đứng bán khoai vừa trò chuyện bên đường.
Cô Bạch nắm tay Tần Minh hỏi: "Ôi cháu tên gì thế? Tần Minh à? Tên cháu hay quá nhưng mà đánh nhau là xấu, làm minh bị thương thì sao?"
"Đây, cho cháu củ khoai này vừa nướng chín tới luôn, mong là cháu không chê.
"
"Cảm ơn cháu đã chăm sóc Thuần Thuần nhà cô, cái con bé Thuần Thuần này lắm tật, mong cháu nhường nhịn nó hơn, cảm ơn cháu"
"Quê cháu Tân ở đâu thế? Thị trấn Bạch Thuỷ à? Ha ha, cháu đừng cười cô, cô nhà quê chưa đi đây đi đó bao giờ nhưng chắc chắn quê cháu là một mảnh đất tốt mới nuôi dạy được một chàng trai đẹp trai như cháu"
"Thuần Thuần nhà cô là đứa bé ngoan, từ nhỏ đến lớn chưa yêu ai bao giờ.
Học hành chăm chỉ, biết nấu cơm, đỡ việc nhà, mặt nào cũng tốt.
"
Nói chuyện một hồi Bạch Ngọc Thuần cảm thấy nói hơi quá, cô bảo: "Mẹ này, mẹ nói cái đó làm gì.
Anh kệ mẹ em đi, mẹ em nói nhiều lắm"
Tần Minh chỉ cười: Không sao, anh cũng muốn nói nhiều với cô.
"
Cô Bạch lại kéo Bạch Ngọc Thuần: "Con với cậu Tần này đang yêu nhau à? Mẹ thấy cậu ta rất được, ban nãy bảo vệ con vô cùng dũng cảm, bình thường cậu ta có tốt với con không? Ấy, điện thoại mới của con là cậu ta mua cho à? Hơn nghìn tệ đấy nhỉ? Cậu ta tốt với con quá"
Bạch Ngọc Thuần cầm điện thoại đỏ mặt nhưng lại ủ rũ: "Con biết Tần Minh rất tốt nhưng anh ấy có người thích rôi.
Hôm nay giúp con tìm việc làm thêm thôi"
Cô Bạch nghe thế lắc đầu thở dài: "Thế thì tiếc quá.
Mẹ cứ tưởng Thuần Thuần nhà ta có thể tìm được bạn trai tốt cơ.
Con đừng bao giờ học theo mẹ yêu phải cái con ma cờ bạc như ba con, cuộc đời chấm hết luôn đấy.
Thuần Thuần à, con phải nhớ kỹ đừng bao giờ làm người thứ ba.
Cậu Tân này rất tốt với con, con đừng phá hoại chuyện tình cảm của người ta"
Bạch Ngọc Thuần càng buồn hơn: "Con biết ạ"
Tần Minh và Bạch Ngọc Thuần định khuyên cô Bạch về viện nghỉ mà bà ấy nhất quyết không nghe, bảo là năm ngày nào không kiếm ra tiền ngày