Tần Minh nhặt những tấm ảnh chụp Lương Hưng và Phượng Hoàng xuất hiện ở viện dưỡng lão trên mặt đất lên: “Hai người này là ông cố ý tìm người cải trang thành, cố ý để lộ sơ hở cho Tống Dĩnh chụp được rồi dùng nó để lừa tôi, đúng chứ? Ha, ban đầu tôi còn thật sự tin.
Tôi luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình khống chế tôi, muốn nhắm vào nhà họ Triệu, người đó chính là ông.
Ngoài miệng ông luôn nói mình không sốt ruột, nhưng tôi cảm thấy ông rất sốt ruột.
Bằng chứng là ông đã phái Phùng Đông Tường đi tìm Thường Nhuỵ để hỏi.
Giả sử Phùng Đông Tường không phải người của ông thì chắc chắn Hoàng Tiến là người của ông.
Nhìn từ hành động của Hoàng Tiến thì ông ta chính là con tốt để khởi động tôi của ông.
Hơn nữa sau khi lợi dụng xong, ông cũng khiến ông ta chết trong viện dưỡng lão, đúng không? Đó không phải cái xác giả.
Mục đích là để tôi tin.
Bởi vì Hoàng Tiến không chết sẽ rất khó để đối chất với Phùng Đông Tường.”
Thường Hồng Hi im lặng, siết chặt quần áo mình, nhìn chằm chằm Tần Minh bằng ánh mắt nham hiểm, sao có thể? Sao lại thất bại trong gang tấc như thế?
Ông ta đã hy sinh nhiều như vậy, tại sao thằng nhãi này vẫn biết?
Tần Minh lạnh giọng nói tiếp: “Khi kẻ phản bội Phùng Đông Tường sắp chết, Hoàng Tiến trung thành với ông cũng sắp chết, tất cả mũi nhọn đều hướng về nhà họ Triệu là tôi đã cảm thấy rất có vấn đề.
Trên đời này ngoài ông ra, không còn ai sốt ruột yêu cầu tối tiêu diệt nhà họ Triệu cả, cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Hơn nữa ngoài miệng ông cũng không bảo tôi phải lập tức tiêu diệt nhà họ Triệu, thậm chí còn ép tôi phải liên hôn với nhà họ.
Chẳng phải rất mâu thuẫn sao?"
Trước lời chất vấn của Tần Minh, Thường Hồng Hi không kiềm chế được mắng to: “Để cậu liên hôn với nhà họ Triệu là để cậu quan hệ với người cùng huyết thống, để nhà họ Triệu lại bị sỉ nhục! Tiếc rằng cậu là kẻ si tình, không phải Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều thì không cưới, hồ đồ, ngu xuẩn.
Triệu Trinh và Triệu Tụng Lễ im lặng, không ngờ Thường Hồng Hi lại có kế hoạch này.
Cũng may Tần Minh không thích Triệu Tâm Nhiên, nếu không hai anh em họ mà đến với nhau thì thật sự là vớ vẩn.
Tần Minh hít sâu một hơi: “Ông biết không? Sau khi ông lên tàu, tôi vẫn tự thuyết phục bản thân rằng đó là thành viên ban quản trị khác lẻn vào, không phải ông.
Đáng tiếc, ông vẫn khiến tôi phải