Tôn Thường Hi đáp: “Ba tôi chết thảm, mẹ tôi chết vị không chữa được bệnh, hai chân tôi lại tàn phế.
Cô tôi hận nhà họ Triệu các ông thấu xương.
Một mình tôi bơ vơ, không nơi nương tựa ở Bắc Kinh, nếu bà ấy không nương tựa vào ông rồi âm thầm bảo vệ tôi thì e rằng tôi đã chết từ lâu rồi”
Triệu Trinh thở dài: “Đó là lý do tại sao cậu muốn chia cắt mấy người chúng tôi? Khiến tôi trở mặt với Bạch Mạt Dương, đối đầu với Mộc Hải Nhiễm, không thể qua lại với Trương Toàn Chân nữa.
Tôi cũng đã làm rất nhiều điều sai như bà ấy muốn.
Nhưng tôi cũng không cần phải nói dối cậu.
Khi ấy mẹ cậu ngã bệnh ở trong nước, điều kiện chữa bệnh không tốt, đáng lẽ nên đưa bà ấy ra nước ngoài từ sớm.
Nhưng Thường Đức Khải lại không cho phép, cậu biết vì sao không?
Ông ta đang giành quyền lực của Hoàn Vũ.
Ba tôi là thầy ông ta, còn là minh chủ của Hoàn Vũ lúc đó, thế nhưng lại chết ở nước M một cách khó hiểu và ông ta lại ở bên cạnh ba tôi.
Ông ta đưa thi thể ba tôi về nhưng không nói rõ cho tôi biết, mà lại chạy đi ăn trộm vật tư của quốc gia.
Tôi có thể không giận được không?"
Thường Hồng Hi nghiến răng: “Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, người chết rồi không thể sống lại.
Hôm nay tôi thua rồi, thua một cách thảm hại, hừ...! Nhưng tôi vẫn còn hai con trai và hai con gái, Triệu Tinh cũng vẫn còn sống.
Một khi tôi chết, Hoàn Vũ ở nước M sẽ hoàn toàn rơi vào tay Triệu Tinh.
Ha ha ha, đến cuối cùng chẳng phải vẫn là nhà họ Triệu các người cốt nhục tương tàn sao?"
Nói xong ông ta lại nhìn Tần Minh: “Tần Minh, cậu giỏi lắm, sơ hở nhỏ như vậy vẫn bị cậu phát hiện.
Nhưng tôi phải nói với cậu điều này, trên người tôi luôn mang theo máy xác định vị trí.
Chỉ cần tôi ấn vào nó thì tên lửa xuyên lục địa của Hoàn Vũ ở căn cứ Thái
Bình Dương sẽ được phóng đi.
Vậy nên tôi không thua, các người chôn cùng tôi ở đây đi."
Nói xong Thường Hồng Hi lấy thiết bị tín hiệu đó ra rồi ấn.
Ông ta cười điên cuồng: “Ha ha ha, còn một phút nữa thôi, các người hãy dùng sự cố gắng cuối cùng mà vật lộn rời khỏi đây đi.
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, lần này không ổn rồi.
Có người không nhịn được nói: “Chết thì chết, cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là anh hùng”
Tống Dĩnh vội bước lên nói: “Cậu chủ, mau lên máy bay trực thăng chuyên dụng rời khỏi đây đi”
Tần Minh không nhúc nhích, anh nhìn người nhà họ Lâm xung quanh rồi bảo: “Người của