Lục Tứ vững vàng ôm Tống Dữ Tinh xuống tầng một.
Trước ánh mắt kinh ngạc và biểu cảm phức tạp của thím Vương, hắn mặt không đổi sắc nói: "Thím Vương, trước hết không ăn sáng, cậu ta sốt, cháu đưa cậu ta đi bệnh viện.
"
Thím Vương sửng sốt một chốc mới đáp, đợi đến khi tới gần hơn thì thím mới phát hiện người trẻ tuổi mà Lục tiên sinh ôm trong ngực đang khó chịu nhắm chặt hai mắt, gò má đỏ ửng không giống bình thường, môi trắng bệch.
Nhưng mấy cái này cũng không che giấu được tướng mạo xuất chúng của cậu.
"Vậy hai người đi nhanh đi.
"
Thím Vương đứng tại chỗ, vẫn có chút không phản ứng kịp, thẳng tắp nhìn Lục tiên sinh ôm người đi ra ngoài, không khỏi chột dạ đưa tay lên sờ mũi.
Hóa ra là vì bị bệnh nên mới phải ôm như vậy, mới nãy thím còn hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Nhưng mà ôm một người con trai thì cũng thật kỳ quái.
May mà Lục tổng mọi ngày đều chăm chỉ rèn luyện, nếu không khi ôm một người đàn ông nặng gần 60kg thì sẽ không chịu nổi, mà hắn bây giờ không đỏ mặt không thở dốc, hết sức ung dung.
Tống Dữ Tinh đã gần hôn mê, mơ mơ màng màng cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình rất đáng tin, đầu theo bản năng cọ vào lồng ngực ấm áp của hắn một cái, miệng phát ra âm thanh rên rỉ khó chịu.
Trước kia khi bị bệnh, chỉ có mình cậu.
Chỉ có thể tự chăm sóc bản thân.
Lục Tứ lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện gần đó.
Lấy số, khám bác sĩ, tiêm, lấy thuốc.
Lục Tứ cảm thấy mình giống như một người cha già.
Người kia còn là một người lạ mới quen chưa đầy một ngày.
"Lục tổng, Tống tổng đã tới công ty, ngài vẫn đang trên đường sao? Khi nào ngài đến?"
"Khoảng nửa giờ nữa, để cậu ta chờ chút.
"
Lục Tứ dặn dò trợ lý mấy câu trong điện thoại rồi cúp máy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu trai ngồi bên cạnh, giọng điệu cứng rắn lạnh lùng: "Mình có thể trở về được ư?"
Cũng vì tên nhóc này, làm chậm trễ thời gian làm việc của hắn.
Tiêm và uống thuốc xong, trạng thái của Tống Dữ Tinh tốt hơn chút, cậu cúi đầu, rũ mi mắt, giọng khàn khàn yếu ớt: "Xin lỗi anh, tại em làm anh đi làm muộn, tiền khám bệnh em sẽ trả lại cho anh.
"
"Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, còn đi khám cùng em, anh có việc thì cứ về trước đi, không cần lo cho em đâu.
"
Ông đây lo cho cậu lúc nào, Lục Tứ nghĩ trong đầu.
Lại bày ra cái bộ dạng đáng thương này với hắn.
"Không cần cảm ơn, tiền cũng không cần trả lại, đừng gây phiền phức cho tôi nữa là được.
" Giọng hắn trước sau vẫn lạnh lùng như thế, còn có chút phiền não, hắn không nhìn Tống Dữ Tinh một cái, đứng dậy sải bước ra ngoài.
Tống Dữ Tinh yên lặng nhìn bóng Lục Tứ rời đi và biến mất ở khúc quanh, cậu không có sức đuổi theo, bây giờ ngay cả mắng người cậu cũng không làm nổi.
Mịa, khó chịu thật.
Bây giờ cứ chậm rãi đi về đã.
Trong bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng, thanh niên ngồi trên ghế dài ở hành lang, an tĩnh nhắm mắt lại, lông mi dài cong như cánh bướm khẽ run rẩy.
Luôn có người đi ngang qua đưa mắt về phía cậu.
Hai y tá trẻ tuổi đứng cách đó không xa, kéo tay nhau kích động thấp giọng rủ rỉ, ánh mắt của hai người cùng hướng về một phía, chính là Tống Dữ Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu ca ca kia dáng dấp thật là đẹp, so với minh tinh trên tivi cũng được nữa! Cái kiểu mà mỹ nhân ốm yếu an tĩnh ấy!"
"Đúng đúng, hay là đến xin Wechat nhỉ?"
"A a tôi không dám! "
"Sợ gì, tôi đi cùng cô.
"
Hai cô gái nhao nhao muốn thử, nhưng mà còn chưa bước ra khỏi chỗ liền thấy chỗ khúc quanh đối diện có một người đàn ông đi tới, hắn mặc quần áo thể thao, thân cao chân dài, tướng mạo anh tuấn phi phám, có lẽ cao đến hơn mét tám.
Hai người nhìn đến ngây ngẩn.
Lại một đại soái ca đi tới!
Sau đó, các cô liền thấy đại soái ca trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu ca ca kia, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cậu, mặt không đổi sắc mở miệng: "Đứng dậy, tôi đưa cậu về.
"
Tiểu ca ca mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía đại soái ca, ánh mắt lập