Thực ra, Lục Tứ cũng không hoàn toàn nói sự thật.
Hắn nói yêu đương không phải là chỉ mối quan hệ giữa hai người yêu nhau bình thường, cái này thật sự có chút miễn cưỡng.
Mối quan hệ của họ...!Càng giống như là hắn đang nuôi tiểu tình nhân.
Cho tới bây giờ, hắn không thể không thừa nhận một sự thật, hắn đối với Tống Dữ Tinh cũng không phải là hoàn toàn không có ý gì, nếu không sẽ không vi phạm nguyên tắc của bản thân đến mấy lần.
Nếu không, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã sớm mặc kệ cậu thay vì đưa cậu về nhà mình.
Hay như vừa rồi, nếu như người bị đuổi không phải Tống Dữ Tinh, hắn có thể sẽ không giúp.
Trước giờ hắn không phải hạng người lương thiện gì cho cam.
Có lẽ là do gương mặt của Tống Dữ Tinh thực sự rất đẹp mắt, khí chất lại sạch sẽ, phù hợp với hình mẫu lý tưởng của hắn.
Nhưng nếu nói là thích thì lại chưa tới.
Mới gặp nhau mấy lần mà thôi.
Nếu buộc phải miêu tả thì Lục Tứ đối với Tống Dữ Tinh là kiểu thấy đẹp nên nảy lòng tham.
Trên đường tới quán cafe, hắn vẫn suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu hắn cũng có một chút ý tứ với Tống Dữ Tinh, thử một chút thì sao?
Hắn không hề kháng cự lại ý nghĩ này.
Trong giới thượng lưu, rất nhiều người cũng nuôi tình nhân bên ngoài, rất nhiều thủ đoạn.
Tận đến bây giờ Lục Tứ cũng không tham gia vào, thứ nhất là không có hứng thú, thứ hai là hắn ưa sạch sẽ.
Nhưng hắn cũng không phải là người cực kì có đạo đức, hắn sẽ không để bản thân chịu thiệt, muốn thứ gì thì nhất định hắn sẽ có được.
Nếu có hứng thú với Tống Dữ Tinh, vậy thì thử một chút, tuân theo dục vọng của bản thân, hắn không thích kiểu cách.
Dĩ nhiên, nếu sau này chán thì sẽ cho Tống Dữ Tinh một khoản phí chia tay, hảo tụ hảo tán.
Quả thực, Tống Dữ Tinh không rõ mạch não của Lục Tứ chứa cái gì, ngày hôm qua cậu còn thức đêm viết một bản công lược tên chó má này đến mấy ngàn chữ, nghiêm túc hơn cả làm bài văn thi đại học, vậy mà bây giờ không cần dùng đến!
Cậu không tin Lục Tứ thật sự thích mình, nhiều khả năng là thích gương mặt cậu.
Dẫu sao những người đến gần cậu chủ yếu là vì gương mặt này.
Đi ra từ quán cafe, hai người sóng vai nhau, thoạt nhìn không có gì khác biệt.
Tâm tình Tống Dữ Tinh còn chưa bình phục, cậu vẫn đang tiếc thương cho bài luận văn mấy ngàn chữ của mình.
"Anh, chúng ta thật sự ở bên nhau sao?" Cậu cố nén cảm xúc vui sướng, dè dặt hỏi.
Lục Tứ: "Ừ...!Sao lại không phải."
Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Tống Dữ Tinh, dù sao được người mình tâm niệm chủ động muốn yêu đương với mình, nhất định là cậu không dám tin, phải xác nhận rất nhiều lần, có khi sẽ kích động đến mất ngủ mấy ngày.
Hừm...!Hay là thưởng cho tiểu tình nhân chút gì đó?
Suy tư chốc lát, Lục Tứ tỉnh bơ nhích lại gần người thanh niên, chủ động nắm tay cậu.
Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo mà ấm áp, bao trọn lấy bàn tay nhỏ hơn của cậu.
Tống Dữ Tinh hơi ngẩn ra, mím mím môi, tâm trạng hết sức phức tạp, trong đầu nghĩ hôm này đồ chó này động dục à?
Lục Tứ thấy phản ứng ngơ ngác của cậu, khẽ cười một tiếng, cảm thấy tâm tình rất tốt, "Sao thế, chẳng qua chỉ là nắm tay thôi mà đã vui vẻ rồi?"
Tống Dữ Tinh: "..."
Mịa đúng là như nằm mơ vậy!
Lúc này cậu chỉ muốn nói một câu với Lục Tứ: Nghe tôi nói cảm ơn anh, bởi vì có anh mà bốn mùa trở nên ấm áp hơn.
(*)
(*) Câu này là một câu trong bài "Lắng nghe tôi nói cảm ơn bạn" của Lý Hân Dung, tui sẽ để link vietsub ở dưới cho mọi người, nhỡ có ai muốn nghe.
"Em thật sự không nghĩ đến...!Có một ngày có thể nắm tay anh cùng đi."
Lục Tứ liếc nhìn cậu, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu vào mặt thanh niên, cậu ngượng ngùng cúi đầu, để lộ cái gáy trắng nõn, dái tai mượt mà mỏng mỏng hơi đỏ lên, một vẻ xấu hổ không biết phải làm sao, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng trở nên mê người hơn rất nhiều.
Yết hầu người đàn ông hơi động đậy, hắn cảm thấy quyết định vừa rồi của mình là vô cùng chính xác.
Thiếu niên đẹp đẽ hợp gu của hắn, đúng là chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Lục Tứ hơi nắm chặt tay Tống Dữ Tinh hơn, bàn tay cậu thon dài cân xứng, rất dễ nhìn, khi cầm lên cảm giác cũng không tệ, chẳng qua hắn có thể cảm nhận được một tầng chai mỏng trên đầu ngón tay cậu, hẳn là do phải thường xuyên làm việc mà có.
Ba ngày trước, Lục Tứ đã tìm người tra tư liệu của Tống Dữ Tinh.
Quê cậu ở một thị trấn nhỏ cách Bắc Thành hơn một ngàn cây số, nhà rất nghèo, từ nhỏ đã ở với cha, sau đó không biết lý do gì mà cha cậu đi tù, đến bây giờ vẫn chưa được thả.
Sau khi cha đi tù, Tống Dữ Tinh được đưa đến trại trẻ mồ côi gần đó, rồi một mực sống ở đấy.
Lúc ấy Tống Dữ Tinh cũng không nói dối, cậu thực sự không có nhà để về.
Mồ côi cả cha lẫn mẹ, những năm này cậu nhất định rất khó khăn, nên trên tay có vết chai cũng là chuyện rất bình thường.
Đối với thân thế của Tống Dữ Tinh, Lục Tứ hiếm thấy mà động lòng trắc ẩn.
Bây giờ Tống Dữ Tinh là người của hắn, bất kể có cảm tình hay không, hắn cũng không để người của mình bị khi dễ.
Tống Dữ Tinh gật đầu một cái, mi mắt tuấn tú thoảng nét cười, "Vâng, anh thật tốt!"
"Bây giờ em thật sự rất vui!"
Trước nụ cười sung sướng của cậu, Lục Tứ có chút chột dạ, dời mắt đi.
Tống Dữ Tinh thích hắn như vậy, thế mà hắn lại chỉ muốn vui đùa chút thôi.
Sau này nếu chia tay, hắn sẽ cho cậu nhiều phí chia tay hơn, dù sao cậu cũng thiếu tiền.
Lục tổng rất nhanh ném bay sự chột dạ kia.
Trong trường học nhiều người, họ cầm tay không được bao lâu rồi Lục Tứ thả ra.
Tống Dữ Tinh thở phào nhẹ nhõm, may mà buông tay, thời tiết nóng bức thế này cầm tay cái gì, tay cậu sắp toát mồ hôi rồi, tên này cũng không ngại dính nhớp.
"Anh, bây giờ anh phải về sao?" Đi nhanh lên, lát nữa cậu còn phải về chơi game, hẹn bạn bè rồi, sắp muộn rồi đây.
"Ừ." Lục Tứ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén ưu sầu