"Không, không phải..." Trợ lý Diệp hèn mọn không dám nhìn Tống Dữ Tinh một cái, run rẩy trả lời: "Lục tổng đi công tác nửa tháng, đưa chó và mèo đến tiệm thú cưng nhờ nuôi, tôi chỉ đón chúng về giúp ngài ấy thôi."
Cứu với, ánh mắt của Lục tổng như muốn xiên chết cậu rồi vứt vào rừng vậy!
"À...!Thì ra là thế." Tống Dữ Tinh ôm mèo đứng lên, lén lén liếc Lục Tứ sau lưng, lại nhìn về phía cửa.
Ngay lúc này ---- chạy!
Nhưng không chạy được hai bước, cổ áo cậu liền bị kéo lại.
"Còn muốn chạy?" Lục Tứ đoạt lấy Dâu Tây Nhỏ từ trong ngực Tống Dữ Tinh, "Người có thể đi, mèo ở lại."
Tống Dữ Tinh: "Tại sao chứ? Nó là mèo tôi nhặt được!"
Lục Tứ: "Tôi là bố nó."
"Được, tôi đi mới đúng, hẹn gặp lại!" Tống Dữ Tinh dùng sức gõ tay người đàn ông, chân trần sải bước ra ngoài không chút lưu luyến.
Lục Tứ ôm mèo, môi mỏng mím chặt, thâm trầm nhìn bóng lưng thanh niên rời đi.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa "ầm" một cái cực kì rõ ràng.
Trợ lý Diệp yếu ớt nghe tiếng cũng run lên, Lục tổng nhà cậu sắc mặt thật đáng sợ, phạm vi ba thước xung quanh rất áp lực.
Hóa...!Hóa ra truy thể khẩn cấp là thật, tình huống còn hơi kịch liệt, hôm nay cậu có thể sống sót trở về không đây?
"Ừm Lục tổng, vết thương trên mặt ngài, cần tôi xử lý chút không?"
Lục Tứ chuyển tầm mắt lên người trợ lý Diệp, lạnh lùng nói: "Nếu cậu dám nói chuyện hôm nay ra ngoài nửa chữ..."
"Lục tổng yên tâm, tôi đảm bảo miệng kín như bưng!" Trợ lý Diệp giơ tay lên thề, "Nếu không thì sau này tôi sẽ không nhận được đồng tiền thưởng nào!"
Lúc này Lục Tứ không rảnh so đo với cậu bèn đuổi người đi.
"Tạm biệt Lục tổng!"
Trợ lý Diệp chạy nước rút ra ngoài, khá tốt, cậu vẫn còn sống.
Trong phòng lại yên tĩnh, Oreo không biết đã chạy đi đâu, Lục Tứ đứng yên trong phòng khách, nhìn nhìn con mèo con trong ngực mình.
Hắn đưa tay chọc chọc đầu đầy lông của mèo con, giọng hơi khàn: "Mẹ mày không cần mày."
Dâu Tây Nhỏ ngây thơ chớp mắt một cái, "Meo~"
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà bắt đầu rung lên.
Tống Vân Tu gọi tới, nói một chút vấn đề của dự án hợp tác, không nói hai câu đã cảm thấy người anh em của mình không đúng, vừa muốn hóng chuyện vừa quan tâm hỏi thăm:
"Làm sao thế? Bây giờ là vì Hoắc Ninh hay là vì nhóc ăn vạ gì đó đây?"
"Tôi nói rồi, bây giờ cậu có nhảy sông hay nhảy lầu thì cũng vô ích thôi."
Sau đó, anh liền nghe được một loạt tình tiết cực kì cẩu huyết.
Tuyệt lắm, phim truyền hình cũng không như vậy đâu!
Thực ra...!Chuyện này xảy ra trên người Lục Tứ thì cũng không kỳ quái, dẫu sao cấu tạo đầu óc của hắn khác với người thường, chính là không bình thường.
"Cậu chắc chắn không nói đùa với tôi chứ?"
"Nhóc ăn vạ của cậu thật sự vì trả thù nên mới tiếp cận cậu? Sau đó lừa tình cậu? Ngay hôm sau thì chạy mất?"
"Há há há há...!Tôi bảo rồi, ai mắt mù mới có ý với cậu!"
"Lục Tứ cậu cũng có ngày hôm nay, còn nói cậu ta yêu cậu không kiềm nổi, không thể rời khỏi cậu, bây giờ mặt cậu có đau không há há há..."
Lục Tứ: "..."
"Tôi rất muốn biết nhóc ăn vạ của cậu là thần thánh phương nào mà có thể lừa cậu như vậy, tôi muốn trực tiếp dành tặng lời khen cho cậu ấy!"
"Lát nữa tôi còn phải họp, ngày mai tôi đến tìm cậu nói chuyện dự án rồi tính tiếp."
"Người anh em, cậu phải kiên cường lên!"
Lục Tứ còn chưa kịp đáp, Tống Vân Tu đã cúp máy, gương mặt hắn hơi co quắp.
Hắn phải nhắm mắt lại hít sâu hai cái mới nhịn được cảm giác muốn đập điện thoại.
Hắn nói với Tống Vân Tu để nghe những lời cười nhạo mình hay sao!
Tình anh em plastic này không thể chấp nhận nổi!
Mịa!
Một người hai người đều làm Lục Tứ thấy đau đầu, hắn ném điện thoại sang một bên, lấy một điếu thuốc ra đặt bên mép rồi cầm bật lửa kim loại châm thuốc.
Ánh lửa chiếu vào tròng mắt đầy phức tạp của hắn.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông bị khói thuốc làm cho không thấy rõ biểu cảm.
Nicotine cũng không làm thần kinh hắn tê dại, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú của Tống Dữ Tinh lại hiện lên trong đầu hắn, thẹn thùng, khiếp sợ, xấu hổ, tự tin, khoe khoang, khinh thường...!chồng lên nhau một cách mâu thuẫn.
- -- Anh, em thích anh.
- -- Tôi không thích anh, từ đầu đến cuối đều không thích.
Lục Tứ ấn đầu lọc vào gạt tàn, vô lực ngồi trên salon, mắt nhắm nghiền.
Từ trước đến giờ hắn không phải người hay u uất, nhưng lời nói của Tống Dữ Tinh thật sự khiến lòng hắn nghẹn lại, không thích...!Nghĩ rằng một câu không thích là có thể đuổi hắn đi sao?
Lục Tứ không tin Tống Dữ Tinh thật sự không có ý tứ với mình, coi như là vì trả thù hắn thì cũng có rất nhiều cách, không cần tự dâng mình lên như thế.
Mới đầu Tống Dữ Tinh tới bắt chuyện với hắn, rõ ràng là coi trọng gương mặt của hắn.
Tống Dữ Tinh thích gương mặt của hắn.
Không nói đến cái khác, Lục Tứ vẫn vô cùng tự tin về vẻ ngoài của mình.
Hắn mở mắt, tròng mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
Tống Dữ Tinh, nếu em chủ động trêu chọc tôi, vậy đừng hòng thoát được.
Bây giờ không thích thì sau này phải thích.
Phải thích.
- --
Hôm sau, tập đoàn Lục Thị, phòng tổng giám đốc.
"Cậu nói, cậu muốn theo đuổi ai cơ? Nhóc ăn vạ đó hả?" Tống Vân Tu khó khăn nuốt ngụm nước, đặt cái ly xuống bàn trà "rầm" một tiếng, "Chẳng lẽ cậu muốn gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, theo đuổi tới tay rồi thì bỏ sao?"
Lấy tính cách chó má của Lục Tứ, bị lừa như vậy sao có thể từ bỏ, nhất định phải trả thù.
Nhớ hồi đại học, có một nam sinh mâu thuẫn với hắn, len lút vứt đôi giày hắn thích nhất vào thùng rác, tính tình Lục Tứ khi ấy càng không kiềm chế nổi, trực tiếp đánh cho nam