"Anh, em mua trà sữa cho anh này, năm phần đường nên không ngọt đâu."
Tống Vân Tu đặt điện thoại xuống, cười nhận trà sữa em trai đưa cho, "Cảm ơn bé cưng, ngồi xuống đây đi."
Sau khi rời khỏi công ty của Lục Tứ, anh đến trường học đón Tống Dữ Tinh đi ăn cơm, ăn xong thì vào trung tâm thương mại đi dạo một chút.
Còn cái người Lục Tứ đầu óc có vấn đề kia thì cứ để hắn tự suy nghĩ xem nên theo đuổi thế nào đi.
Tống Dữ Tinh ngồi xuống bên cạnh anh, bóc ống hút cắm vào ly, uống một ngụm, "Ngon quá, anh ơi uống thử chút đi."
"Ừ." Tống Vân Tu cũng cắm ống hút uống một ngụm trà sữa, thân mật đưa tay xoa đầu em trai, ánh mắt mang ý cười dịu dàng, "Không tệ, chỉ cần là em mua cho anh thì đều ngon cả."
"Đương nhiên rồi." Tống Dữ Tinh cong mắt cười.
Trước mặt người nhà, cậu luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, không phải giả vờ.
Nhưng hai anh em đang mải nói chuyện, không hề chú ý tới, ngay phía sau cây cột cách đó không xa là một người đàn ông đang nhìn họ chằm chằm.
Tròng mắt đen trầm của hắn ánh lên lửa giận như dã thú bị xâm chiếm lãnh địa đang rình rập trong bóng tối, chờ cơ hội hành động.
Khoảng cách này cũng không gần, Lục Tứ không nghe được họ nói gì, nhưng có thể thấy rõ nhất cử nhất động của họ.
Tống Dữ Tinh không chỉ mua trà sữa cho Tống Vân Tu mà còn cười ấm áp rạng rỡ.
Tống Vân Tu còn sờ đầu Tống Dữ Tinh, động tác thân mật như vậy...!Tống Dữ Tinh lại không hề né tránh!
Bọn họ quen nhau như thế nào? Mối quan hệ của hai người rốt cuộc là sao?
Lục Tứ nhớ tới hôm qua Tống Dữ Tinh đã nói với hắn, cậu có rất nhiều "anh trai tốt", không phải Tống Vân Tu là một trong số đó đấy chứ?
Người Tống Vân Tu có hẹn cùng là Tống Dữ Tinh đúng không, anh em tốt của hắn lại đi đào góc tường nhà hắn!
Được! Được lắm!
Mắt Lục Tứ đỏ lên, nhìn chằm chằm hai người ngồi sóng vai nhau vừa nói vừa cười.
Cơn giận khiến hắn tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ, máu toàn thân sôi lên, lý trí đang trên bờ vực tan rã.
"Đằng trước có một cửa hàng thời trang, có muốn đi xem không?"
"Cũng được, nhưng mà anh đừng mua thêm quần áo cho em nữa, em không mặc hết."
Tống Vân Tu bị phát hiện ý định đành bất đắc dĩ cười, đưa tay khoác vai em trai, "Được, nhưng mà em có thể chọn cho anh mấy thứ..."
Đang nói chuyện, anh cảm thấy sau lưng lạnh hẳn đi, theo bản năng quay đầu lại thì thấy một người sắc mặt âm trầm hung hăng đi tới, không khỏi nghi ngờ mà cau mày, "Lục Tứ, sao cậu lại ở..."
"Tống Vân Tu!" Lục Tứ lạnh giọng cắt ngang lời đối phương, ném túi đồ trong tay xuống đất, sải bước tiến tới túm cổ áo của bạn tốt, đôi mắt đỏ bừng hung tợn nhìn anh, "Cậu làm anh em mà như thế à?!"
Tống Vân Tu vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không biết vì sao Lục Tứ lại làm vậy.
Nhưng bị đối xử như thế ở nơi công cộng làm anh cũng không vui, "Nói lăng nhăng gì thế, mau bỏ ra cho tôi!"
Trung tâm thương mại nhiều người, bọn họ náo loạn như vậy nên đã thu hút sự chú ý của khách hàng xung quanh, nhất là hai người đàn ông còn đẹp trai xuất chúng thì càng hấp dẫn hơn.
Tống Dữ Tinh đứng bên cạnh: "..."
Đờ mờ!
Xong rồi, tại sao lại có thể trùng hợp thế chứ, sao lại gặp tên chó má Lục Tứ này ở đây vậy!
Lục Tứ chắc chắn đã hiểu lầm chuyện gì rồi!
Đầu óc cậu trống rỗng, nhất thời không biết nên làm gì, "Lục Tứ anh ---"
Cậu còn chưa nói hết, Lục Tứ đột nhiên vung tay đấm một phát lên mặt Tống Vân Tu.
Tống Vân Tu bị đánh lùi lại, lúc Lục Tứ lại chuẩn bị đấm phát nữa, anh khó khăn lắm mới tránh được.
Nhưng ly trà sữa trong tay anh lại không thoát khỏi kiếp này, rơi xuống đất, cái ly vỡ ra, chất lỏng bên trong bắn tóe ra sàn.
Đây là trà sữa bé cưng mua cho anh!
Làm một người cuồng em trai lâu năm, sắc mặt Tống Vân Tu nháy mắt trở nên khó coi, "Lục Tứ mẹ nó cậu bị điên à!"
Lục Tứ cười lạnh, "Tống Vân Tu, cậu còn mặt mũi mà nói tôi à! Nói đi, tại sao cậu lại ở cùng một chỗ với Tống Dữ Tinh!"
Hai tay hắn nắm cổ áo Tống Vân Tu, hung ác trừng đối phương, trán nổi gân xanh, hắn nghiến răng, "Tốt nhất cậu nên giải thích cực kì rõ ràng cho tôi!"
Quần chúng vây quanh hóng hớt: Hiểu rồi, thì ra là bị anh em cướp người yêu.
Tống Vân Tu lại thấy khó hiểu, sao Lục Tứ lại biết bé cưng, lời hắn nói có ý gì, tại sao lại như đi đánh ghen vậy chứ.
Quan hệ của Lục Tứ và em trai là như thế nào...
Trong đầu Tống Vân Tu lóe lên một tia sáng, anh loáng thoáng dự cảm được cái gì đó.
Nắm tay anh siết chặt, "Tôi là anh của em ấy, tôi giải thích cho cậu chuyện gì đây?"
"Cậu là anh của em ấy?" Lục Tứ nhếch môi cười nhạo, "Ông đây vẫn còn là anh trai tốt của em ấy đây?!"
Tống Vân Tu: "..."
"Tống Vân Tu, uổng công tôi coi cậu là anh em, cậu lại dám đào góc tường của tôi? Lúc chiều tôi mới nói là muốn theo đuổi em ấy, buổi tối cậu và em ấy bèn đi hẹn hò?!"
Lục Tứ trợn mắt gầm nhẹ với Tống Vân Tu, giận đến mức giọng cũng run run, lần nữa giơ nắm đấm lên chào hỏi với mặt của anh.
Tống Vân Tu linh hoạt nghiêng đầu né tránh được cú đấm này, còn đập một phát nặng nề lên vai Lục Tứ, không chút lưu tình.
Lục Tứ đau đến cau mày, "Mịa! Cậu làm sai mà còn đánh trả!"
"Ông đây không chỉ đánh trả, mà còn muốn đánh chết cậu!" Tống Vân Tu dữ tợn nhìn Lục