Huyền Diệp vẫn giữ mắt nhìn thẳng, ngạo khí vẫn chẳng bớt đi thậm chí còn sắc lạnh hơn trước. tay mò khắp người, chợt vẻ mặt khẽ có chút bất ngờ."Tiền ta để trong bộ y phục cũ, rốt cuộc ngươi để nó ở đâu" nàng không đổi cơ mặt ánh mắt vẫn sâu thẳm.Thiệu Lôi chân lùi mấy bước, quay người sang trái tiến về cái thùng rác gần đó, ngón trỏ nhanh chóng chỉ điểm."Nó ở đây"câu nói vẫn rắn như đá chứa trong đó là một sự khó chịu không ítHuyền Diệp đưa mắt nhìn thấy Thiệu Lôi tay chỉ chiếc hộp kì lạ, lòng nàng sao có thể yên tâm rằng thứ quoái dị đó là an toàn, nàng liền ngoắc mặt ra hiệu cho Thiệu Lôi lấy nó lại cho nàng, Thiệu Lôi mắt to mắt nhỏ ngẩn ngơ nhìn nàng. "Cô lại còn muốn ra lệnh cho tôi"Thiệu Lôi vẫn chưa khỏi ngỡ nàng không ngờ nàng ta lại gan tới vậyHuyền Diệp nhẹ nhàng gật đầu"Ngươi là hạng người gì ta còn chưa rõ, hơn nữa cái thứ quoái lạ này ta không rõ là gì nó có thể là một vật nguy hiểm để đảm bảo an toàn ngươi lấy nó lại đây"nàng vẫn không khỏi nghi ngờ cái thứ kì lạ đóThiệu Lôi bực mình trợn to mắt lửa giận chạy đến ngập đầu, chỉ cần thêm một động thái quoái đảng của nàng tác động vào nữa hẳn hắn sẽ đá nàng ra ngoài mất. Thiệu Lôi đưa tay đẩy mạnh nắp thùng rác, tay lấy chiếc y phục cổ trang màu đỏ còn dính rõ vết máu ném thẳng về phía Huyền Diệp, cậu làm rất mạnh mẽ như thể trút bớt lửa giận. Huyền Diệp chưa vội cầm lấy áo, cùi chỏ kê lên đùi bàn tay áp vào má nghiêng đầu nhìn Thiệu Lôi "Thái độ này của ngươi là sao hả " nàng thư thản thốt câu rét như băng, hẳn có chưa một ít nộ khí Thiệu Lôi cau mày lại nộ khí tập trung về giữa trán "Còn cái thái độ đó nữa thì mau chóng rời khỏi đây ngay" giọng cậu dữ dằn đôi chút thốt câu hù doạ, chèn vào là một luồng khí gay gắt, nhưng với tính khí này thì nói là làm rõ không còn là hù doạ Huyền Diệp nhìn vẻ mặt hắn thì biết rõ không phải là hắn đùa, dẫu gì cũng chính hắn không nói không rằng đá nàng ra khỏi phòng cái tính hắn rõ càng cương thì càng không nhường với khả năng bây giờ nàng biết rõ cơ thể đang rất suy nhược, sức nói chuyện cũng không có nhiều, nhất định phải có nơi trị thương nàng bây giờ rất cần cái hộp nàng cho là kì lạ này, đành phải mềm mỏng tạm thời nhường hắn một bước tìm hiểu kĩ về nơi này trước rồi tìm cách trở về Chu Đỉnh Giới. Nàng thò tay vào trong chiếc áo nằm trên giường lấy ra một chiếc túi, lấy từ trong chiếc túi ra một thỏi vàng đưa ra trước mặt cho hắn "Tạm thời ta cũng không chấp ngươi, tiền mà ngươi cần thiếu nữa ta sẽ đưa thêm " nàng mặt mày vẫn cứng lạnh mắt không lọt hắn, lời nói lại tỏ rõ là một lời khó nghe, cao ngạo chẳng khác nào lời khinh thường. Thiệu Lôi cũng hiểu rõ lời