Dịch: AthoxThuần Dương Vạn Thọ Cung, chỉ trong chốc lát mà đội sát thủ Chu Ảnh đã rút sạch, chỉ lưu lại một mình Tô Mộ Vũ đứng trong sân.
Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nạ của mình lên, nói khẽ: “Xuất hiện đi.”Cánh cửa đạo quán bị đẩy ra, Tạ Trường Thạch và Tạ Kim Khắc từ bên ngoài đi vào.“Không hổ là Chấp Tán Quỷ tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta tự tin không phát ra chút âm thanh nào, nhưng ngươi vẫn nhận ra chúng ta tới.” Tạ Trường Thạch cười nói.“Gió thay đổi.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt đáp.Tạ Trường Thạch sửng sốt, sau đó gật nhẹ đầu: “Đúng là không bình thường.”Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Tạ gia, Tử Ngoa Quỷ và Đao Diêm La, không nên xuất hiện ở đây.”Tạ Trường Thạch bước lên trước một bước: “Gia chủ nhà chúng ta nghe nói đại gia trưởng bị trọng thương, trong lòng lo lắng, muốn nhanh chóng tới đón đại gia trưởng về tổng đường chữa thương.”Tô Mộ Vũ giơ một ngón tay, vạch một vệt mỏng trước mặt Tạ Trường Trạch: “Đừng đi qua ranh giới này.
Đại gia trưởng không có chuyện gì, mọi chuyện vẫn ổn, mời quay về bẩm báo lại cho gia chủ Tạ gia, nhờ hắn ghi nhớ, bên phía đại gia trưởng đã có Chu Ảnh bảo vệ, không cần hắn lo lắng.”Tạ Trường Trạch nhìn ra sau lưng Tô Mộ Vũ, từ khi đi vào hắn đã bắt đầu kiểm tra khí tức trong đạo quán này, nhưng lại phát hiện ngoài khí tức của Tô Mộ Vũ ra không còn một ai, hắn nhíu mày: “Đại gia trưởng có việc gì hay không, xin cho phép Trường Trạch được gặp đại gia trưởng một lần để xác nhận lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bằng không lúc về ta cũng không tiện báo cáo nhiệm vụ.”Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói: “Ngươi không tiện báo cáo nhiệm vụ có liên quan gì tới ta?”Con ngươi của Tạ Trường Trạch co lại, lạnh lùng nói: “Có phải đại gia trưởng bị thương, nhưng ngươi thân là Khôi mà lại cố tình giấu giếm, ý đồ gây rối, không cho chúng ta cứu chữa kịp thời?”“Là lý do không tồi, nhưng ngươi muốn đặt lý do như vậy, chỉ có một khả năng.” Giọng nói của Tô Mộ Vũ đã toát ra đôi chút sát ý.Tạ Trường Trạch cũng bước lên trước, trực tiếp đi qua ranh giới mà Tô Mộ Vũ vừa vạch ra: “Giết ngươi!”“Không tệ.” Tô Mộ Vũ giang hai tay áo, sát khí bùng lên.“Nghe nói ngươi tái hiện Thập Bát Kiếm Trận của gia chủ Tô gia đời đầu Tô Thập Bát, nổi tiếng đã lâu, ta rất muốn xem thử!” Tạ Trường Trạch rút thanh nhuyễn đao của ra, đâm thẳng về phía ngực Tô Mộ Vũ.“Kiếm trận của ta, không phải ai cũng có tư cách được thấy!” Tô Mộ Vũ giơ hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy nhuyễn đao của Tạ Trường Trạch, hai ngón tay của hắn búng nhẹ, toàn bộ thanh nhuyễn đao rung chuyển kịch liệt.
Tạ Trường Trạch chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhức, binh khí suýt nữa tuột tay văng ra.
Hắn vội vàng kéo đao lùi lại, nhưng đã không còn kịp.
Tô Mộ Vũ trực tiếp giơ tay ra nắm lấy yết hầu của Tạ Trường Trạch.Trước khi Tô Mộ Vũ trở thành Khôi đã được tôn là người mạnh nhất Tô gia thế hệ này, Tạ Trường Trạch tự thấy mình cũng là người xuất sắc trong thế hệ này của Tạ gia, tuy không cho rằng chỉ dựa vào sức mình mình có thể thắng được Tô Mộ Vũ, nhưng không ngờ hai người chỉ giao đấu có một chiêu mà bản thân đã bại trận.
Nhưng cũng may, hắn không tới đây một mình.Đao Diêm La - Tạ Kim Khắc đã đứng sau lưng Tô Mộ Vũ, thanh đại đao khảm vòng vàng trong tay giơ cao, đột nhiên chém xuống đầu Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ giơ tay trực tiếp ấn Tạ Trường Trạch ngã xuống đất, tiếp đó hắn cúi người xuống, chỉ nghe lưng có tiếng vang giòn giã, đại đao của Tạ Kim Khắc chém lên cây dù giấy rồi không cách nào tiến thêm một bước.“Cây dù này có vấn đề!” Tạ Kim Khắc hô to.Tạ Trường Trạch rút con dao găm bên hông ra đâm về phía ngực Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ điểm nhẹ mũi chân xuống đất, rút lui ba bước.
Hắn chậm rãi nói: “Cho dù hai người các ngươi có hợp lực vẫn không có tư cách chứng kiến kiếm trận của ta.”Tạ Trường Trạch đứng dậy, lùi lại bên cạnh Tạ Kim Khắc: “Cây dù này chính là kiếm của hắn!”“Ta tới đây!” Tạ Kim Khắc gầm lên một tiếng, múa thanh kim đao trong tay lên, đao khí hung hãn khiến toàn bộ đạo quán đều chấn động, tượng Lữ tổ trong đại điện lung lay