Dịch: AthoxỔ nhện.Tô Mộ Vũ cõng dù đi tới bên cạnh Sửu Ngưu, Sửu Ngưu cả kinh, vô thức rút kiếm ra, tới khi thấy là Tô Mộ Vũ mới thở phào một tiếng: “Thủ lĩnh, ngài tới lúc nào vậy? Thần không biết quỷ không hay.”“Ta đã tới ổ nhện vài lần, đương nhiên cũng hiểu làm sao để lẻn vào nơi này.” Tô Mộ Vũ thản nhiên nói.Sửu Ngưu gật đầu: “Ta quên mất.”“Trong ổ nhện có tổng cộng ba mươi sáu chỗ cơ quan, mỗi chỗ đều cực kỳ nguy hiểm, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng rất khó sống sót đi qua những nơi đó.” Tô Mộ Vũ ngửa đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Trừ phi người này hiểu rất rõ cấu tạo của ổ nhện, ví dụ như ta.
Nhưng cho dù là ta, vẫn có một nơi không thể vào được.”“Ở đâu?” Sửu Ngưu nghi hoặc.“Ở đây.” Tô Mộ Vũ cắm cây dù trong tay xuống đất; “Nơi này là trung tâm trận pháp của toàn bộ ổ nhện, có tất cả bốn cách né tránh ba mươi sáu cơ quan kia, nhưng kết quả của cả bốn cách đều phải đi qua nơi này, cho dù thế nào đi nữa, không thể tránh né nơi này được.”Sửu Ngưu vẫn cầm kiếm trong tay, vô thức lùi lại một bước.“Nhưng vừa rồi khi ta đi qua nơi này, không có ai cả.” Tô Mộ Vũ vẫn nhìn ánh trăng trên bầu trời, không hề quay lại.“Vừa nãy ta thay ca với người khác nên mới đi ra ngoài một chút.” Sửu Ngưu trầm giọng nói.“Lời nói dối vụng về như vậy, ta thấy không cần phải nói.” Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Ngươi chính là Sửu Ngưu của Chu Ảnh.”“ta là Sơn Dược của Tô gia!” Sửu Ngưu vung kiếm chỉ vào sau lưng Tô Mộ Vũ.“Vào Chu Ảnh rồi, không còn là người của Tô gia nữa, năm xưa chúng ta đã cùng nhau tuyên thệ.” Tô Mộ Vũ rút cây dù dưới đất lên, đột nhiên quay người vung dù, mặt nạ của Sửu Ngưu bị đập nát.Đúng như Bạch Hạc Hoài đã nói, gương mặt dưới tấm mặt nạ không hề tuấn tú, thậm chí có thể nói là hơi xấu xí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung mạo vốn đã không tuấn tú kia còn có thêm một vết sẹo đao vắt ngang qua nửa gương mặt, khiến nó càng thêm hung dữ đáng sợ.Sửu Ngưu cười khổ một tiếng: “Thủ lĩnh còn hiểu rõ hơn bất cứ ai, đại gia trưởng trúng độc, không ai giải được, cho dù giải được thì ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa.
Đại gia trưởng nên thoái vị, chúng ta cứ ngu ngốc trung thành như vậy, cuối cùng chỉ có nước chôn cùng ông ấy!”“Ngu ngốc trung thành ư?” Tô Mộ Vũ nhướn mày: “Nhưng cái gọi là trung thành chẳng phải là do dù có lâm vào bước đường cùng cũng tuyệt đối không rời bỏ ư? Nếu chiều hướng là đại gia trưởng phải chết, chúng ta cứ dựa theo chiều hướng đó, thế thì trung thành còn có ý nghĩa gì nữa?”“Thủ lĩnh, ngươi...” Sửu Ngưu cắn răng nói.“Ngươi đi đi.” Tô Mộ Vũ xoay người, thu dù.
“Tìm chỗ trốn đi, ta sẽ phái ngươi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu Tô gia thắng, ngươi tới tìm Tô gia, nếu các nhà khác thắng thì ngươi thay tên đổi họ, thay đổi cả tướng mạo nữa, vĩnh viễn đừng xuất hiện trở lại!”“Thủ lĩnh, kiếm pháp của ngươi rất cao cường, nhưng ngươi không thể bảo vệ được mọi người.
Trận chiến này mà diễn ra, chắc chắn sẽ có người chết, không phải Tô gia chết thì là đại gia trưởng chết, không phải huynh đệ tốt nhất của ngươi chết thì là đại gia trưởng mà ngươi thề sẽ trung thành chết!” Tay cầm kiếm của Sửu Ngưu hơi run rẩy: “Phản đi! Lập tức đi theo chúng ta, trực tiếp giết chết đại gia trưởng, cướp lấy Miên Long Kiếm, kết thúc mọi chuyện trước khi nó diễn ra!”“Nếu ngươi còn nói tiếp!” Tô Mộ Vũ nhấn mạnh: “Hôm nay, ngươi không thể đi nữa!”“Ngươi không thể bảo vệ được mọi người...” Cuối cùng Sửu Ngưu hạ giọng lẩm bẩm, tiếp đó thở dài một tiếng, điểm mũi chân nhảy qua bức tường rời khỏi.“Ngươi không nên để hắn đi.” Lão già lưng còng xuất hiện sau lưng bọn họ lúc nào không biết, trầm giọng nói.Tô Mộ Vũ xoay người, nhìn lão già, cúi người hành lễ.“Ngươi là Khôi của Ám Hà, xét theo địa vị trong Ám Hà, ngươi cao hơn