Trăng lặn trời lên, ngay lúc rạng sáng, một cơn mưa xuân lặng lẽ hạ xuống.Cửu Tiêu thành tuy là tòa thành ở phía bắc, nhưng gặp tiết Vũ Thủy như vậy cũng không cách nào tránh được cảnh nhiều mưa ẩm ướt.
Bạch Hạc Hoài ngồi bên lan can, ăn bánh gạo đỏ đặc sản của Cửu Tiêu thành mà lão già lưng còng đưa tới lúc sáng, nghĩ tới những lời Tô Mộ Vũ đã nói hôm qua, cúi đầu cười nói: “Còn nói sẽ bảo vệ ta chu toàn, bây giờ ta gọi một tiếng, ngươi có xuất hiện không? Tô Mộ Vũ!”“Bánh gạo đỏ của Cửu Tiêu thành, hương vị ra sao?” Giọng nói lành lạnh của Tô Mộ Vũ đột nhiên vang lên phía bên trái cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Hạc Hoài lập tức quay đầu sang, phát hiện Tô Mộ Vũ đang cầm dù đứng ở đó.“Dọa...!dọa ta nhảy dựng lên, ngươi đứng đó từ bao giờ vậy?” Bạch Hạc Hoài hỏi.“Ta đã nói sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, đương nhiên sẽ không lừa ngươi.” Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười.Bạch Hạc Hoài hiếm khi thấy nụ cười của Tô Mộ Vũ, kinh ngạc quay đầu lại nói: “Bánh gạo đỏ này kém xa bánh hoa quế ở Giang Nam, nhưng ăn cũng tàm tạm.
Đúng rồi, Tô Mộ Vũ, ta nghĩ ra cách chữa khỏi cho đại gia trưởng rồi, nhưng...”“Cứ nói, đừng ngại.” Tô Mộ Vũ trực tiếp trả lời.“Phải thêm tiền!” Bạch Hạc Hoài giơ hai ngón tay ra, miết nhẹ.Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai cũng nói thần y cứu tế thế nhân, sao lại là loại mắt chỉ có tiền như vậy?”“Phải kiếm được tiền mới có thể sinh sống thoải mái không lo lắng, mới có thể dốc lòng nghiên cứu y thuật.
Bản thân ăn cơm còn không đủ no, chẳng lẽ lại hy vọng uống thuốc có thể trường sinh bất lão?” Bạch Hạc Hoài phản bác.Tô Mộ Vũ thở dài: “Dược Vương Tân Bách Thảo, y thuật vô song trên cõi đời, nhưng chưa từng nghe nói hắn là người tham tài.”“Nơi này là Dược Vương Cốc à?” Bạch Hạc Hoài hỏi.Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không phải.”“Thế ta có phải Tân Bách Thảo không?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi.Tô Mộ Vũ tiếp tục lắc đầu: “Đương nhiên là không.”Bạch Hạc Hoài giơ cánh tay phải: “Thêm tiền!”Tô Mộ Vũ thu dù, đi tới trước mặt Bạch Hạc Hoài: “Chẳng hay thần y muốn thêm bao nhiêu tiền?”“Ta muốn khoảng sân này.” Bạch Hạc Hoài gõ lan can bên dưới.
“Sau khi xong chuyện, ổ nhện này, tặng cho ta!”Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn nơi này làm gì?”“Nơi này có nhiều cơ quan như vậy, ta cảm thấy an toàn, thân phận mà ta giấu giếm đã lâu bị bại lộ, sau này biết tìm chỗ nào an toàn mở dược phủ? Nếu không ngày nào cũng bị đám sát thủ các ngươi đuổi giết mất.” Bạch Hạc Hoài cắm một miếng bánh gạo đỏ: “Một câu thôi, có được không?”“Cửu Tiêu thành là tòa thành ở phía bắc, bánh gạo đỏ cũng không ngon, e là ngươi ở không quen.
Nếu mọi chuyện xong xuôi, ta vẫn còn sống, ta sẽ biến Bạch Hạc Dược Phủ của ngươi ở Giang Nam thành một ổ nhện, thần y thấy sao?” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.Ánh mắt Bạch Hạc Hoài sáng bừng lên: “Còn có chuyện tốt như vậy à? Được được.”Tô Mộ Vũ gật đầu: “Thế thì bàn xong rồi nhé.”“Đúng rồi, Sửu Ngưu đi đâu thế?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc: “Sáng nay không thấy hắn đâu.”“Sửu Ngưu ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói: “Tạm thời ngươi sẽ không thấy hắn nữa.”“À.” Bạch Hạc Hoài gật đầu, không hỏi tiếp.Còn lúc này trên con phố vắng vẻ không một bóng người, Sửu Ngưu đang bị một lưỡi đao đè dưới đất.Thân đao hẹp dài, lại dày nặng, có đường cong như vầng trăng non, sống đao là một con rồng dài.Đây là một thanh long đao phỏng chế theo tam đại tà đao thời thượng cổ.“Chậc chậc chậc, đây chẳng phải Sửu Ngưu à? Đường đường Sửu Ngưu trong Mười Hai Con Giáp mà lại bị hủy mặt nạ, còn lén lút đi qua đi lại trong thành cả nửa ngày, định chạy à?” Một nam tử mặc trường bào khoanh tay trong ống tay áo, lười biếng dựa người vào cạnh cửa của hàng quán bên cạnh, nhìn Sửu Ngưu dưới đất, châm chọc nói.“Các ngươi là người của Tạ gia?” Sửu Ngưu quát khẽ.“Đúng vậy.
Nhưng chắc ngươi chưa từng thấy chúng