Dịch: Athox“Ồ?” Một thanh phi đao lướt qua trán Tạ Bất Tạ, ghim trước mặt hắn: “Khó khăn lắm mới thấy một con nhện lạc đàn, mà lại bị ngươi giết chết như vậy?”Tạ Bất Tạ quay người, ngẩng đầu lên, thấy một cô gái đang đứng trên mái hiên.
Cô gái này mặc một bộ đồ bạc chất liệu đặc biệt, đeo đôi găng tay bằng tơ trắng, lụa trắng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, con ngươi có màu xám nhạt, khác với người thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Bất Tạ nhíu mày: “Ngươi là ai?”“Mộ gia, Mộ Tuyết Vi, danh hiệu là Độc Hoa, toàn thân cô ta đều là độc, dính một xíu thôi là chết chắc, cách xa cô ta một chút.” Nam tử mặc trường bào chậm rãi đi tới bên cạnh Tạ Bất Tạ, ngẩng đầu lên: “Mộ gia chỉ phải ngươi tới?”“Có ta còn chưa đủ hay sao?” Mộ Tuyết Vi điểm mũi chân lướt tới, chậm rãi hạ xuống đất, tiếp đó vung ống tay áo về phía hai người, một làn sương mù ập về phía hai người bọn họ.“Tránh ra.” Nam tử mặc trường bào quát khẽ.“Không!” Tạ Bất Tạ đột nhiên vung thanh Long Nha Đao trong tay lên, chém tan làn sương mù.Mộ Tuyết Vi cười lạnh một tiếng: “Đao pháp của ngươi không tệ lắm, chỉ tiếc...”“Tiếc cái gì?” Nam tử mặc trường bào bĩu môi, vung ống tay áo, cửa sổ của hàng quán cũ nát hai bên đột nhiên bật mở, hai bộ Thiên Cơ Nỏ nhắm thẳng vào Mộ Tuyết Vi.“Hắn là Tạ gia Tạ Thiên Cơ, là người sở hữu thuật cơ quan và trận pháp đứng đầu Tạ gia.
Từ khi ngươi hạ xuống đất, hắn đã dụ dỗ ngươi đi tới chỗ này.”Một nam tử mặc đạo bào chậm rãi đi ra ở một hướng khác.
“Lần này mọi người đến đây là có chung mục đích, không cần phải tranh đấu với nhau.’“Chính vì lần này tới đây là cùng mục đích cho nên không thể không tranh đấu với nhau.; Dù sao sau hai ngày nữa là phải phó thác tính mạng cho đối phương.” Mộ Tuyết Vi trầm giọng nói.“Ha ha ha, nha đầu nhà ngươi nói rất thú vị, có vẻ giống mấy câu trong tiểu thuyết thoại bản đấy.” Tạ Thiên Cơ vung ống tay áo, hai cánh cửa sổ đồng thời đóng lại.Nam tử mặc đạo bào đi tới bên cạnh Mộ Tuyết Vi, mỉm cười nói: “Đây vốn là lời kịch trong tiểu thuyết, xuất phát từ màn thứ chín trong Lạc Dương Phong Vân Thư, trận chiến tuyệt sát.”“Mộ Thanh Dương, ngươi chính là đạo sĩ biết tính quẻ trong Mộ gia?” Tạ Thiên Cơ nhìn nam tử mặc đạo bào, hơi nheo mắt lại.“Đúng vậy, để ta tính thử một quẻ, xem hung cát trong chuyện lần này.” Mộ Thanh Dương lấy từ trong lòng ra một đồng tiền, mặt trên là một thanh kiếm hoa đào, mặt dưới là một đóa hoa đào.“Đây là tiền gì?” Tạ Thiên Cơ hỏi.“Đào Hoa tệ, nghe nói là vị Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân đặc chế, ta nhờ người trên núi Thanh Thành lấy một viên đồng giúp mình, kiếm hoa đào là hung, hoa đào là cát.” Mộ Thanh Dương ném đồng tiền lên không trung, chỉ thấy đồng tiền xoay vài vòng, cuối cùng rơi vào muốn bàn tay của Lạc Thanh Dương, hắn úp bàn tay lên hỏi: “Các ngươi thấy sao?”“Đây là tính quẻ à?” Tạ Thiên Cơ thấy vậy trợn mắt há hốc mồm: “Lúc nhỏ ta trong bài thi toán ta cũng ném đồng tiền như vậy.
Ngươi mặc đạo bào, ném đồng tiền của núi Thanh Thành là tính quẻ?”“Ai da, đại đạo chí giản mà!” Mộ Thanh Dương buông tay ra, liếc mắt nhìn đồng tiền.Kiếm gỗ đào.“Quả nhiên ta là đạo sĩ giả, không chuẩn không chuẩn.” Mộ Thanh Dương cất đồng tiền đi rồi duỗi người: “Đúng rồi, mọi người đã tới đông đủ chưa?”“Hắn vốn như vậy, đừng kinh ngạc.” Mộ Tuyết Vi che trán, có vẻ cũng hết cách với đồng bọn này.Tạ Thiên Cơ lại khoanh tay trong tay áo, nhún vai: “Ta từng nghe về tên đạo sĩ của Mộ gia các ngươi rồi.”Lúc này Tạ Bất