Dịch: AthoxTạ Thiên Cơ lùi lại phía sau vài bước, cắn răng nói: “Vượt qua Ám Hà, có thể tới Bỉ Ngạn.”Tô Xương Hà mỉm cười: “Nơi có Bỉ Ngạn, không phải đêm dài, mà nên có ánh sáng.”Tạ Thiên Cơ không nói gì nữa, nâng thi thể Tạ Phồn Hoa lên sau đó đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Tô Xương Hà nhìn cái đầu Tạ Phồn Hoa dưới đất, sắc mặt trên đầu đầy kinh ngạc và không cam lòng.
Hắn cúi người, nhìn cặp mắt vẫn chưa nhắm lại: “Đáng tiếc, trong thế hệ này Tạ gia không có nhiều người thú vị, ngươi có thể coi là một.
Nếu không phải lúc nào ngươi trông cũng như bệnh sắp chết, thật ra ta rất muốn đánh với ngươi một trận.”“Ngươi giết Tạ Phồn Hoa, lão gia tử Tạ Bá sẽ không buông tha cho ngươi.” Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên cách đó không xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Xương Hà ngạc nhiên, lập tức quay lại, dao găm trong tay xoay tròn, vào tư thế phòng ngự.Một nam tử áo bạc ngồi trên mái hiên bên cạnh, chính là nam nhân mà Tô Xương Hà đã gặp trên đường về quán trọ.“Sau chuyện lần này, trong Ám Hà ai có thể buông tha cho ai?” Tô Xương Hà cười lạnh: “Có lẽ sau này ba gia tộc chỉ còn lại có một.”Người áo bạc lắc đầu nói: “Ám Hà truyền thừa mấy trăm năm, ngươi tưởng chuyện tự giết lẫn nhau mới xuất hiện một lần hay sao? Ta đã đọc trong Tàng Thư Các, gần như cứ ba đời là lại có một lần nội loạn.
Nhưng cơ cấu của Ám Hà chưa từng thay đổi.
Ám Hà là một tổ chức nhưng cũng là bản thu nhỏ của thiên hạ, luôn có người thắng lợi, có người thỏa hiệp, cũng có người sẽ hy sinh.”Tô Xương Hà mân mê con dao găm giữa mấy ngón tay: “Ý của ngươi là, ta sẽ là kẻ bị hy sinh?”“Vì sao Tô Tẫn Hôi lại trao quyền chỉ huy cho ngươi? Tuy võ công của ngươi không tệ nhưng dù sao cũng là kẻ vô danh, chỉ là người ngoài.” Người áo bạc nói đầy ẩn ý.“Có phải tiếp theo là chiêu mộ ta không? Mộ gia, gia chủ Mộ Tử Trập!” Cuối cùng Tô Xương Hà cũng gọi tên đối phương, năm xưa hai người hắn và Tô Mộ Vũ thiếu chút nữa mất mạng dưới tay cái tên Mộ Tử Trập này.Mộ Tử Trập quay đầu, để lộ gương mặt tái nhợt không chút sắc mặt: “Ngươi dám gọi tên ta.”“Kiếm đã rời vỏ, sao còn phải giấu đi mũi nhọn? Ngươi trở thành gia chủ Mộ gia trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, chẳng lẽ không muốn trở thành đại gia trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Ám Hà?” Tô Xương Hà cố tình nhấn mạnh.“Ngươi giỏi lắm.
Cho nên ta mới nói năm xưa nên giết ngươi.
Người như ngươi, giữ lại, đối với ai cũng là tai họa.” Mộ Tử Trập đứng dậy, ống tay áo không gió mà bay.
“Ngươi sai rồi, ta tới đây không phải để chiêu mộ ngươi, ta chỉ muốn giết ngươi.
Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã muốn giết ngươi.”Tô Xương Hà liếm môi: “Vốn tưởng rằng giao cho Triết thúc chuyện hổ sai, ta tới ổ nhện chỉ là đi ngang qua sân khấu, nhưng không ngờ bản thân lại phải đối đầu với một gia chủ.
Thất sách thất sách quá, đáng lẽ nên đổi đường với Triết thúc.”Trong mật đạo, Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đi tới một kho sách.
Xem ra chỗ này được dùng để tị nạn, trong kho sách cất một ít lương khô và nước uống, còn đặt một số bức thư phủ đầy tro bụi, tất cả chữ trên thư đều bị hủy sạch.
Tô Mộ Vũ không chợp mắt cả đêm, còn trải qua một trận ác đấu, sau khi vào kho sách, uống chút nước đã nói với vẻ áy náy: “Nếu ra ngoài trở lại ổ nhện, rất có thể dọc đường rất có thể sẽ gặp người của ba gia tộc.
Xin thần y cho phép ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”Đương nhiên Bạch Hạc Hoài đồng ý, gật đầu nói: “Nghỉ ngơi đi đã.
Nếu lúc sau ngươi không còn sức đánh nhau, đó mới là phiền toái.”“Đa tạ thần y.” Tô Mộ Vũ ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt điều tức, không bao lâu sau đã vang lên tiếng gáy trầm trầm.“Ngủ nhanh thật.”