Dịch: AthoxRốt cuộc Tô Mộ Vũ cũng dẫn Bạch Hạc Hoài đi tới cuối mật đạo, bên ngoài là một cánh cửa đá.
Tô Mộ Vũ vận chân khí đẩy cánh cửa đá ra, hắn cúi đầu nói với Bạch Hạc Hoài: “Ta ra ngoài trước, cô đợi ở trong một lát.”“Được.” Bạch Hạc Hoài gật đầu nói.Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lao từ trong mật đạo ra ngoài.
Bây giờ bên ngoài đang hừng đông, có một chút ánh nắng.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy một căn đình đứng lẻ loi phía trước.
Tô Mộ Vũ nhận ra căn đình này, đây là Tam Lý Đình bên ngoài Cửu Tiêu Thành, không ngờ mật đạo kia lại dài như vậy, có thể nối thẳng từ ổ nhện ra ngoài thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong căn đình không một bóng người, nhưng Tô Mộ Vũ chớp mắt, phát hiện có một bóng người màu trắng đang đứng trong đình.Gặp quỷ à? Tô Mộ Vũ sửng sốt, tiếp đó đột nhiên xoay người, chém ra một kiếm.
Chỉ nghe tiếng máu thịt chia lìa, chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ trực tiếp xuyên qua ngực đối phương, nhưng người nọ không phát ra chút âm thanh nào mà tiếp tục vung kiếm trong tay, chém về phía đầu Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ vội vàng lùi lại phía sau, vung trường kiếm trong tay lên, chỉ nghe tiếng ‘keng keng’ thanh thúy, chỉ giây lát mà hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.Hiển nhiên kiếm chiêu của Tô Mộ Vũ tinh diệu hơn hẳn, giao thủ hơn mười chiêu mà hắn đã khiến đối phương bị thương nhiều chỗ, bản thân vẫn không mất tới một sợi tóc.
Nhưng đối phương lại không hề phản ứng.“Thuật con rối giết người.” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.Người áo trắng trong đình cười nói: “Thuật con rối giết người và Thập Bát Kiếm Trận của ngươi là đồng nguyên.
Điểm khác biệt là ngươi khống chế kiếm của ngươi, còn ta khống chế người.”“Mộ Bạch.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói: “Sao ngươi biết cửa ra của mật đạo?”“Ngươi quên rồi à, trong mỗi ổ nhện đều có trận pháp, sau mỗi trận pháp đều có bóng dáng của Mộ gia.
Cho dù không thể nhìn ra được toàn cảnh nhưng vẫn có thể truy tìm tung tích.” Người canh giữ ở đó chính là con trai của gia chủ Mộ gia Mộ Tử Trập, Mộ Bạch.
Hắn nói đầy ẩn ý: “Ta chờ đợi trận chiến với ngươi đã lâu lắm rồi.”Tô Mộ Vũ giơ chân đá văng con rối trước mặt ra, tiếp đó quay người rút kiếm vung lên, đỡ lấy đòn tấn công của một con rối khác đột nhiên lao tới.
Hai con rối nhanh chóng hợp kích, Tô Mộ Vũ đột nhiên ngửa người ra sau, né tránh đòn thế cực kỳ nguy hiểm này.“Chỉ tiếc là ngươi đã dừng Thập Bát Kiếm Trận, bây giờ trong tay chỉ còn một thanh kiếm, có thể nói là không thể thắng được thuật con rối giết người của ta.” Mộ Bạch thở dài, ra vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, đáng tiếc, không thể đánh với ngươi cho đã hứng.”Tô Mộ Vũ thờ ơ trước vẻ khiêu khích của Mộ Bạch, trường kiếm trong tay vung lên, tuy một người đấu với hai con rối nhưng vẫn không rơi xuống hạ phong.
Hắn trả lời với giọng châm chọc hiếm thấy: “Nếu ta chưa mất Thập Bát Kiếm Trận, ngươi có dám tới đánh với ta không?”Mộ Bạch nheo mắt lại, sau đó cười vang: “Ha ha ha ha, đúng là hiếm khi thấy ngươi nói năng như vậy.
Bình thường gặp ngươi còn chẳng thấy ngươi có biểu cảm gì.
Xem ra ngươi nóng ruột thật rồi, định dùng lời nói chọc tức ta?”Tô Mộ Vũ hừ lạnh một tiếng: “Cũng là cách dùng tơ rối, ngươi kế thừa thuật con rối giết người tinh diệu nhất Mộ gia, ta tái hiện Thập Bát Kiếm Trận của Tô gia.
Trong Ám Hà, mọi người đã suy đoán giữa ngươi và ta ai mạnh ai yếu rất nhiều năm.
Nhưng đa số vẫn cho rằng ta mạnh hơn vì ngươi chỉ kế thừa, còn ta là tái hiện.
Ngươi biết thì Mộ Tử Trập cũng biết, còn ta biết thì cho dù là lão gia tử của Tô gia cũng chưa bao giờ thấy!”“Lớn lối quá nhỉ!” Mộ Bạch vung tay, lại có một con rối cực kỳ cường tráng từ trên trời giáng xuống, đập vào trước mặt Tô Mộ Vũ.
Tuy Tô Mộ Vũ thối lui kịp thời, nhưng trước ngực vẫn bị cắt thành một