Lục Phong Châu nắm tay Đường Uyển Tâm chạy đi thật xa, đạp lên lá rụng dưới chân khiến chúng phát ra tiếng động chi chi, trong lúc mơ hồ nghe như những âm điệu mỹ lệ.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ bị phủ một màu của ráng chiều, cả khuôn mặt như được mạ một tầng ánh sáng, đáy mắt cô chứa ý cười lấp lánh, đôi môi đỏ phấn nộn ướt át càng thêm mê người.
Lục Phong Châu nhìn đến ngây người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chạy một hồi lâu, Đường Uyển Tâm rút tay ra, đáy mắt mang ý cười nhìn Lục Phong Châu, sâu trong đáy mắt phản chiếu lại ảnh ngược của thiếu niên với gương mặt điển trai.
Đó là một khuôn mặt lập thể.
Rất đẹp.
“Được rồi, được rồi, mình thật sự không chạy nổi nữa.” Cho dù là đời trước hay đời này, chạy bộ vẫn mãi là điểm yếu của Đường Uyển Tâm.
Yếu đến trình độ nào sao?
Nếu không phải thành tích thể dục của cô hồi trung học chỉ có mười điểm, thì tổng thành tích của cô sẽ càng tốt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phong Châu đứng bên cạnh cô, rút bàn tay về, hơi lùi lại, một lát sau lại đặt nó trong túi, đi nhanh vài bước, xoay người qua, đối mặt với Đường Uyển Tâm đang tụt lại phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh hoàng hôn kéo cái bóng của bọn họ thật dài.
Trên đường, hai người ngẫu nhiên gặp được một ông lão đang cố hết sức đẩy xe về phía trước, Lục Phong Châu vội chạy qua, giơ tay hỗ trợ.
Đường Uyển Tâm ở phía sau yên lặng nhìn, cô nhớ tới thiếu niên gần như lạnh nhạt vô tình ở kiếp trước, lúc bình thường, ở nơi cô không nhìn thấy có phải cũng từng có một mặt ôn nhu như vậy?
......
Giúp ông lão xong, bọn họ lại tiếp tục đi về trước, lúc Đường Uyển Tâm nhìn Lục Phong Châu, ánh mắt luôn có ý cười, ý cười tràn khắp đôi mắt khiến cô càng thêm mỹ lệ.
Đột nhiên, Lục Phong Châu nấc cụt.
“Sao vậy?” Đường Uyển Tâm quan tâm hỏi.
Lục Phong Châu xua xua tay, cắn răng nói: “Không, không có việc gì.”
Đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận là cậu bị đắm chìm trong vẻ đẹp của Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, không khỏi lo lắng, “Cậu thực sự không sao chứ?”
Lục Phong Châu lắc đầu, “Ừ, tôi, tôi không sao đâu. Mau, đi nhanh thôi.”
Cậu vươn tay, muốn dắt tay Đường Uyển Tâm, lại bị cô vô ý thức tránh đi, được rồi, lần sau còn có cơ hội.
Cậu xấu hổ, bắt chéo tay đặt sau đầu.
Đường Uyển Tâm cười đến vô tâm vô phế.
Phòng tuyến trong lòng Lục Phong Châu sắp sụp đổ: Mẹ nó! Có thể đừng cười với cậu như vậy được không? Thế này ai mà chịu được.
Đi thêm một đoạn, phía trước là trạm giao thông công cộng. Đúng lúc có chiếc xe buýt đang đậu, Đường Uyển Tâm nhướng mày, “Đi nhanh thôi.”
Lục Phong Châu không tình nguyện đi theo, đôi mắt nhìn về phía xe buýt tràn đầy băng giá lạnh buốt, hận không thể dùng ánh mắt nhìn ra một cái động trên đó.
Mẹ nó! Tới thật không đúng lúc.
Cuối cùng, cậu mím môi đi trên xe buýt, lúc này là giờ tan tầm cao điểm, có rất nhiều hành khách trên xe, Đường Uyển Tâm vịn vào