Đường Uyển Tâm nhét cặp sách vào trong lòng Đường lão phu nhân, trấn an bà: “Bà nội, bà đừng vội, để cháu đi xem thế nào.”
Sau đó nhanh chóng đi theo tài xế đến bệnh viện Nhân Dân số 1.
Trên đường, tài xế giải thích đơn giản lại chuyện vừa rồi, “Vốn dĩ, hôm nay tổng giám đốc Đường hẹn Mạnh tiểu thư cùng đi ăn bữa tối, ai ngờ đi được nửa đường đã xảy ra tai nạn xe cộ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Uyển Tâm hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Ai lái xe?”
Tài xế nói: “Lần này là tổng giám đốc Đường tự mình lái xe, không có ai đi theo.”
Đáy lòng Đường Uyển Tâm run rẩy mãnh liệt, cô nhắm mắt nhớ lại những chuyện kiếp trước, nhưng nghĩ hết nửa ngày cũng không nhớ tí gì về việc ba gặp tai nạn xe cộ bị thương.
Chẳng lẽ là do cô trọng sinh gây ra hiệu ứng bươm bướm, khiến một số chuyện phát sinh biến hóa?
Ví dụ như, những chuyện đời trước vốn dĩ không xảy ra, đời này có thể sẽ đột nhiên phát sinh?
Cô bắt đầu đắn đo, hiện giờ không có nhiều bằng chứng chuẩn xác. Lúc trước, cũng đã rất nhiều lần cô muốn nói chuyện trong sinh với ba. nói toàn bộ mọi chuyện trong kiếp trước, nhưng cuối cùng cô lại không thể nói ra khỏi miệng, không phải không muốn nói, mà là ——
Cô đã từng vô tình hỏi Tiểu Đào có tin vào chuyện kiếp trước kiếp này hay không? Tiểu Đào là thiếu nữ thời đại mới, đang độ tuổi thanh xuân nhiệt huyết khịt mũi, tỏ vẻ chuyện đó căn bản không có khả năng. Nếu thực sự có người nói với cô ấy chuyện kiếp trước kiếp này, không chừng cô ấy sẽ xem người nọ như bệnh tâm thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật, Tiểu Đào nói cũng không phải không đúng, ý nghĩ này của cô ấy cũng đúng là ý nghĩ của đại đa số mọi người. Cho nên có một số việc, cô chỉ có thể từ từ chậm rãi, dựa theo sự phát triển của mọi việc, chậm rãi thay đổi.
Tuy rằng quá trình này mất khá nhiều thời gian, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng sẽ không bị coi thành kẻ điên, hay là yêu quái. Người nhà của cô cũng sẽ không phải chịu đau khổ vì những lời nói bị xem như vô lí của cô.
-
Tới bệnh viện, Đường Uyển Tâm dò hỏi lễ tân, trực tiếp vào thang máy bấm tầng 26, từ rất xa đã nghe được tiếng nói chuyện trong phòng bệnh.
“A Thắng, lần này anh làm em sợ muốn chết, nếu anh có chuyện gì bất trắc, em, em và Lan Lan có thể không sống nổi mất, anh đi đâu chúng em sẽ theo đến nơi đó.” Mạnh Hinh than thở khóc lóc, có thể nói là kỹ thuật diễn xứng đáng cầm giải Oscar.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, chú Đường, chú nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt, cháu và mẹ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chú.” Mạnh Lan đặt quả táo đã gọt vỏ xong xuôi vào tay Đường Thắng, nhẹ giọng nói: “Hy vọng lớn nhất của cháu và mẹ là chú có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Haizz, chuyện này phải trách em, nếu không phải lúc em đi đóng phim ở chỗ khác trở về, nghĩ đã lâu không được gặp anh, mới đi tìm anh cùng ăn cơm chiều, anh cũng sẽ không bị như vậy.” Mạnh Hinh - diễn tinh online - tiếp tục biểu diễn xuất sắc..
Đường Thắng cầm quả táo, nhàn nhạt nói: “Sao chuyện này có thể trách em, anh còn phải cảm ơn em nữa đó, nếu không phải em liều mạng che chở cho anh, phỏng chừng anh không chỉ bị thương ở chân đơn giản như thế này.”
Khi ông nói lời này, ánh mắt rạng rỡ, mang theo cảm kích chân thành.
“Em......”
Đường Uyển Tâm đẩy cửa đi vào, chặn đứng câu nói kế tiếp của đôi mẹ con diễn tinh này, nói thực, cô sắc sâu hoài nghi chuyện Mạnh Hinh liều mình cứu ba cô này.
“Tâm Tâm tới rồi à.” Đường Thắng buông quả táo trong tay, hơi ngọ nguậy cơ thể.
Đường Uyển Tâm đi tới, đứng bên cạnh Mạnh Lan, nắm tay Đường Thắng, lo lắng hỏi: “Ba, ba không sao chứ?”
Đáy mắt cô nổi lên hơi nước, vành mắt cũng hồng hồng.
“Không sao, không sao. Con xem, không phải bây giờ ba vẫn yên ổn đầy đủ nằm đây sao.” Đường Thắng gượng ép giật giật người, “Chỉ bị nứt xương đùi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn rồi.”
Ông vỗ vỗ tay Đường Uyển Tâm, nhẹ giọng trấn an.
Đường Uyển Tâm ngồi ở mép giường.
Mạnh Lan bị đẩy lui ra, không còn chỗ trống, khuôn mặt thối đen như mực, lui ra phía sau. Chẳng qua từ trước đến nay, cô ta cũng không phải kiểu người yên tĩnh gì cho cam, tự mình điên cuồng kiếm cảm giác tồn tại, cầm lấy quả táo trong mâm nói: “Chú Đường, ăn quả táo đi.”
Đường Uyển Tâm liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh sáng trong ánh mắt tối đen, “Cô không biết, ba tôi không thể ăn táo sao?”
Mạnh Lan: “......”
Con mẹ nó, không ai nói cho cô ta điều này.
Đường Uyển Tâm ngước mắt liếc cô ta, “Ba tôi không thể ăn những thứ này, dạ dày của ông không tốt.”
Khóe miệng Mạnh Lan nở ra nụ cười gượng ép.
“Trách em, chuyện này phải trách em, em quên không nói chuyện này với Lan Lan.” Tròng mắt Mạnh Hinh đảo quanh, lập tức ra mặt hoà giải, “Lan Lan, con cùng mẹ đi mua vài thứ nhé, để Tâm Tâm ở lại chăm sóc bố.”
Mạnh Lan bĩu môi, bị mang ra ngoài.
Đường Uyển Tâm nghĩ như thế nào cũng không hiểu, người luôn luôn ổn trọng cẩn thận như ba, sao lại để phát sinh chuyện tai nạn xe cộ, cô hỏi thẳng: “Ba, rốt cuộc sao lại thành thế này?”
Đường Thắng cũng nghĩ lại cảnh tượng trong nháy mắt diễn ra tai nạn xe cộ, “Lúc ấy, trên đường đột nhiên có người nhảy ra, vì tránh đụng phải người đó, ba đánh mạnh tay lái, cuối cùng đụng vào cây.”
“Người thiếu chút nữa bị đụng trúng đâu ạ?” Đường Uyển Tâm hỏi tiếp.
Đường Thắng: “Nghe nói, sau đó đã chạy mất, có thể là bị tình huống ngay lúc đó dọa cho choáng váng.”
Đường Uyển Tâm luôn cảm thấy chuyện này có chỗ không thích hợp, nhưng cụ thể là chỗ nào thì cô lại không thể nói rõ. Cô nhớ tới camera hành trình trên xe, xem ra, về nhà cô phải xem cẩn thận đoạn phim đó mới được.
Tối hôm nay, Đường Uyển Tâm kiên trì lưu lại chăm sóc cho ba. Một đời trước, cô và ba cãi nhau nhiều dẫn đến tình cảm ngăn cách, rất nhiều lần ông nằm viện lại không có ai thông báo cho cô, càng đừng nói đến chuyện ở bên chăm sóc, lần này cô phải tự mình bù đắp.
Kỳ thật, Đường Thắng không muốn Đường Uyển Tâm vất vả thức đêm, hơn nữa nhà họ còn có hộ sĩ. Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được quyết tâm của cô.
Hai mẹ con Mạnh Hinh dắt nhau đi rồi sau đó cũng không thấy trở về nữa, chỉ gọi điện cho Đường Thắng, nói ngày mai sẽ qua đây thăm ông.
Đường Thắng mơ hồ có thể nhìn ra, Đường Uyển Tâm hình như không quá thích mẹ con Mạnh Hinh, tùy tiện có lệ trả lời hai câu.
Cúp điện thoại, ông xoa đầu Đường Uyển Tâm hỏi: “Tâm Tâm, có phải con không thích dì Mạnh không?”
Đây là lần thứ hai Đường Thắng hỏi cô.
Vâng, rất không thích, vô cùng không thích, nếu giết người không phạm pháp, điều cô muốn làm nhất chính là giết chết đôi mẹ con này.
Đường Uyển Tâm nhướng mi, “Ba thích họ sao? Con chỉ cần ba thích.”
Đường Thắng: “Đối với ba mà nói, con mới là người quan trọng nhất, người khác không tính là gì cả?”
Giờ khắc này, trái tim Đường Uyển Tâm rung động, cô muốn thổ lộ hết những cảm thụ giấy kín dưới đáy lòng ra với ba, nhưng mà ——
Ông thật sự có thể chấp nhận sao?
Cả chuyện kiếp trước kiếp này?
Không, Tiểu Đào nói rất đúng, căn bản sẽ không có ai tin tưởng vào lời cô nói. Chẳng may đến lúc đó, họ coi cô thành người tinh thần có vấn đề, vậy cô còn có khả năng bị đưa đến bệnh