Lục Phong Châu điên cuồng ấn vào nút số tầng trong thang máy, cánh cửa thang máy làm từ kim loại sáng bóng phản chiếu lại gương mặt trắng bệch của cậu. Cậu mím chặt môi, hận không thể một chân đá văng cửa thang máy.
Thang máy di chuyển lên đến tầng năm rồi mới từ từ hạ xuống. Chỉ trong một phút ngắn ngủn, trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh đáng sợ, tiếng động vừa rồi quá lớn, đánh sâu vào tiềm thức, liệu có phải cô......
Cửa thang máy mở ra, cậu như phát điên, chạy một mạch ra ngoài. Ngoài cửa chung cư lúc này đã có rất nhiều người vây quanh, mọi người đều đang châu đầu ghé tai, “Haizz, thật quá đáng thương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng rồi, đúng rồi, còn nhỏ như vậy.”
“Đồ tự nhiên rơi từ trên cao xuống thế này, quả thực quá nguy hiểm!”
“Nói đến nói đi, đây cũng là một sinh mệnh mà.”
“......”
Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến từ đám đông phía trước, có người than thở, có người tiếc hận.
Lục Phong Châu lảo đảo chạy vội tới. Sẽ không, sẽ không, nhất định không phải cô, cậu dùng sức tách đám đông ra, dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh.
“Tâm Tâm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thi thể trên mặt đất đã được ai đó phủ một tấm vải bố trắng lên, nhưng nư vậy cũng không che được vũng máu đỏ tươi chói mắt xung quanh.
Lục Phong Châu chậm chạp bước lại gần, run run rẩy rẩy vươn tay......
“Lục Phong Châu.” Giọng nữ mềm mại quen thuộc vang lên từ phía sau.
Cánh tay Lục Phong Châu cứng lại trong nháy mắt, cậu chậm rãi xoay người, quay đầu lại. Đến tận khi nhìn thấy bóng hình mảnh mai trước mắt, cậu mới phản ứng lại, ba bước biến thành hai, gấp gáp chạy lại, ôm cô vào trong lòng.
Cái ôm rất chặt.
Cậu muốn khảm cô vào thân thể mình.
Dùng toàn bộ sức lực, ôm lấy cô.
Cậu vùi đầu vào cổ cô, tham lam cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Chỉ thiếu chút nữa… Trái tim vừa đã ngừng lại lúc này mới chậm rãi nhảy lên. Cậu còn cho rằng...... Cho rằng......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Uyển Tâm vỗ vỗ lưng Lục Phong Châu, “Em không sao, không có chuyện gì hết đâu.”
Lục Phong Châu ôm cô ngây người một hồi lâu mới buông ra, kéo cánh tay cô, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Thật sự không sao chứ?”
Đường Uyển Tâm duỗi thẳng cánh tay, xoay một vòng tròn, “Thật sự không có việc gì mà.”
Lục Phong Châu lại ấn cô vào trong lòng, ôm thêm một lát mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Uyển Tâm mềm mại trả lời: “Lúc em đang đứng ở cửa chung cư cho anh thì có một chú chó Husky đột nhiên chạy tới. Nó chạy rất nhanh, em cũng vội vàng né ra, nhường đường cho nó, ai ngờ lại đúng lúc cánh cửa kính trên lầu rơi xuống, trực tiếp rơi trúng người chú chó.”
Đáy lòng Lục Phong Châu vẫn còn cảm giác sợ hãi, nói: “Ý của em là, chú Husky đó cứu em?”
Đường Uyển Tâm gật đầu, “Nếu không phải Husky chạy tới, em sẽ không thay đổi vị trí, có lẽ......”
Có lẽ...... Người nằm đó phủ tấm vải trắng chính là cô.
Nhưng những lời này không cần ai trực tiếp nói ra.
Lục Phong Châu lại gắt gao ôm chặt Đường Uyển Tâm trong ngực. Loại cảm giác tim đập nhanh rồi như muốn ngừng lại trong phút chốc như vậy, cậu tuyệt đối không muốn cảm nhận lại lần nữa.
“Sau này em nhất định phải bình an vô sự.”
“Ừm.”
Đường Uyển Tâm lại đột nhiên nhớ ra một chuyện. Rời khỏi lòng ngực của Lục Phong Châu, nhìn thiếu niên trước mặt thật chăm chú, trịnh trọng nói: “Lục Phong Châu, anh có yêu em không?”
Lục Phong Châu: Yêu.”
Đường Uyển Tâm: “Nếu anh yêu em, thì phải nghe lời em.”
Lục Phong Châu: “Được.”
Đường Uyển Tâm: “Nếu chẳng may, em nói là nếu chẳng may thôi nhé, nếu chẳng may có một ngày em...... Em đột nhiên rời đi, anh cũng phải sống thật tốt, tuyệt đối đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”
Lục Phong Châu nâng cằm cô, ánh mắt khóa chặt đôi mắt cô, “Sẽ không có chẳng may.”
Đường Uyển Tâm: “Nhưng ——”
“Nhưng nếu một ngày chuyện chẳng may đó thực sự xảy ra, anh cũng sẽ —— luôn ở bên em.” Lục Phong Châu gằn từng chữ một, chân thành tha thiết.
Đường Uyển Tâm cảm động đến rối tinh rối mù, cô bổ nhào vào lồng ngực Lục Phong Châu, “Sao anh lại ngu ngốc như vậy?”
Đời trước đã làm ra hành động ngốc nghếch như vậy.
Một đời này vẫn cứ tiếp tục ngốc ngốc.
Lục Phong Châu khẽ cười một tiếng, “Vì em, có thành thằng ngốc anh cũng nguyện ý!”
Lời thổ lộ như vậy, so với ba chữ kia càng chấn động tâm tư cô hơn. Thứ tình yêu sống chết có nhau chỉ tồn tại trong sách vở, lúc này chúng được Lục Phong Châu thể hiện hoàn mĩ.
Cậu yêu cô.
Yêu đến vô nghĩa phản cố*.
Yêu đến không muốn sống.
Trước khi bọn họ đi, còn cố ý để lại cho chủ nhân của chú Husky chút tiền. Cho dù nói như thế nào, lần này Đường Uyển Tâm thực sự được chú Husky đó cứu.
Cô rất cảm kích.
......
Lục Phong Châu bị chuyện này dọa sợ, tâm thần mãi không yên, nhất định kéo theo Đường Uyển Tâm đi thắp hương bái phật. Còn mua một lá bùa bình an ở gần đó, cậu còn dự định, khi nào có cơ hội nhất định phải lên ngôi chùa nổi tiếng nào đó trên núi cầu một tấm.
Mặc kệ linh hay không linh, có thể an tâm là tốt nhất.
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên nhớ tới Lưu Môn Đình, nếu cậu ta biết chuyện này, phỏng chừng sẽ khoa trương chế giễu cậu.
“Ha ha ha, sao anh lại tin vào mấy thứ này......”
Đường Uyển Tâm cầm bùa bình an, bỏ nó vào trong túi. Cô biết chuyện lần này thực sự dọa Lục Phong Châu sợ hãi, nên đành ngoan ngoãn nhận lấy, không dám phản bác.
Kỳ thật —— cô căn bản không tin mấy thứ này.
-
Đảo mắt đã mùng 1 tháng 5. Đường Uyển Tâm hẹn Tiểu Đào ra ngoài đi chơi. Không ngờ trước lúc xuất phát Tiểu Đào lại có việc khiến lịch trình thay đổi, Đường Uyển Tâm bị thả bồ câu, định đi tìm bạn trai an ủi, không ngờ lại trùng hợp gặp được “Người quen.”
Khuôn mặt được trang điểm cực kì đậm, quần áo thiếu vải, da thịt bại lộ trong không khí. Phong cách này hoàn toàn không giống một cô gái mới hai mươi tuổi. Cô ta đứng trên đường cái, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá, dáng vẻ hít mây nhả khói rất lão luyện.
Đáy lòng đột nhiên giật nảy, là Mạnh Lan.
Lúc này, Mạnh Lan cũng nhìn về phía cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, không ai mở miệng nói chuyện trước. Bỗng nhiên, một người đàn ông béo tốt đi đến bên cạnh Mạnh Lan, không nói không rằng, thô bạo đập vào đầu cô ta, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi!”
“Ông đây nói cho mày biết, mày đã đi theo ông thì thông minh lên một chút. Nếu còn dám tơ tưởng người đàn ông khác, cẩn thận ông đây giết chết mày.”
Mạnh Lan bị đánh những biểu cảm trên gương mặt hoàn toàn không thay đối, nhìn dáng vẻ có lẽ cũng không phải lần đầu tiên bị đánh như vậy. Cô ta vứt mẩu thuốc lá vào thùng rác, nũng nịu kéo cánh tay của người đàn ông béo ú đó, “Anh Long, em biết mà, không phải người ta luôn rất ngoan sao.”
Người đàn ông được gọi là anh Long đó trưng vẻ mặt lưu manh, véo lên cánh tay cô ta, “Em hiểu thì tốt nhất.”
Mạnh Lan lấy lòng nói: “Hiểu mà, hiểu mà, em hiểu rất rõ.”
Anh Long nắm cằm cô ta, nâng lên, lại mổ lên môi cô ta một cái, “Đi thôi.”
“Vâng ạ.” Mạnh Lan khoác cánh tay người đàn ông tên anh Long đó, đi thẳng về hướng Đường Uyển Tâm. Ánh mắt cô ta nhìn thẳng về phía trước, thoáng qua Đường Uyển Tâm.
Đây chính là ở ác gặp dữ sao?
...... Đôi mẹ con Mạnh Hinh, từ đầu đã chú định không có kết cục tốt.
Đường Uyển Tâm không kể chuyện gặp lại Mạnh Lan với Lục Phong Châu. Chàng thiếu niên của cô rất bao che cho người nhà, từ khi biết đôi mẹ con Mạnh Hinh xấu xa như vậy, cậu vẫn luôn nghĩ cách cho bọn họ một bài học. Nếu nói chuyện này cho cậu biết, có lẽ sẽ xảy ra vài chuyện khá kịch liệt.
Hiện tại bọn họ sống rất tốt, cô không muốn để hai người họ Mạnh đó xen vào nữa.
......
Cô ngọt ngào ở cùng Lục Phong Châu một lúc lâu, nằm trong lòng ngực cậu làm nũng: “Em đói bụng.”
Lục Phong Châu chạm chạm nhẹ lên chóp mũi cô, “Chờ ở đây, anh đi làm đồ ăn cho em.”
Đường Uyển Tâm cọ sát ngồi dậy, ôm gối dựa, cơ thể vẫn uể oải lắc lư, “Anh còn biết làm cơm sao? Thật hay đùa thế?”
Lục Phong Châu nhìn cô một cái đầy thâm ý, sau đó xỏ dép lê đi vào phòng bếp. Hôm nay cậu mặc một bộ đồ ở nhà phong cách thoải mái, bên trên là