Những ngày tháng đại học trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới năm ba. Kiến thức chuyên ngành Đường Uyển Tâm đã học xong gần hết, đến kỳ nghỉ cô bắt đầu thực tập trong tập đoàn Đường thị.
Cô gái nhỏ rất nỗ lực, thái độ làm việc cũng đoan chính, biết cách lắng nghe và có tinh thần cầu tiến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Thắng muốn khảo nghiệm con gái, cố ý để cô tham gia vài cuộc hội nghị đầu tư chuyên nghiệp, muốn để cô nếu ra ý kiến của mình về các hạng mục có phát triển trong cuộc họp.
Đường Uyển Tâm đã sống qua một đời, đương nhiên nắm rõ kết quả của những hạng mục này, đối với những hạng mục có tiềm năng nhưng sau này sẽ bị đào thải, giờ cô phải chuẩn bị kế hoạch thật tốt, thật thuyết phục.
Bản kế hoạch được làm rất kỹ càng tỉ mỉ, cô phải mất vài đêm không ngủ không nghỉ mới làm ra được.
Đời trước, tập đoàn Đường thị đầu tư không tốt, cuối cùng dẫn đến kết cục phá sản. Nếu đã có cơ hội làm lại, lần này nói thế nào thì cô cũng phải giúp tập đoàn Đường thị tiếp tục hoạt động, giữ được tâm huyết của ba, hơn nữa còn phải làm nó phát triển tốt hơn.
Đương nhiên, là nhân viên nhảy dù vào, rất nhiều lãnh đạo ở cao tầng không phục Đường Uyển Tâm. Đường Uyển Tâm cũng không vội, cô có rất nhiều thời gian để chứng minh mình đúng.
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ nghỉ của Lục Phong Châu cũng rất bận rộn, cậu cũng bắt đầu tiến vào làm việc cho tập đoàn Lục thị. Tập đoàn Lục thị là do ông nội cậu thành lập, ba của Lục Phong Châu là con trai cả, tính tình trung thực thẳng thắn, không quá được Lục lão gia tử thích.
Các chức vị quan trọng trong tập đoàn được trao cho con trai thứ hai và thứ ba.
Nhưng đám trẻ nhà con trai thứ hai và thứ ba lại ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, không thể nào so được với Lục Phong Châu. Đặc biệt là đợt trước Lục Phong Châu còn đính hôn với thiên kim của tập đoàn Đường thị, những thứ này trong mắt lão gia tử đều là lợi thế.
Cho nên, sau khi Lục Phong Châu tiến vào Lục thị, cậu được trực tiếp phân cho chức vụ tổng giám đốc đại lý. Đương nhiên trong lòng con trai thứ hai và thứ ba không phục, nhiều lần ra mặt ngáng chân, không những không thành mà cuối cùng còn trợ giúp cậu một phen.
Lục Phong Châu không phụ kì vọng, trong thời gian một tháng tại chức hạ bút kí được một hợp đồng mấy tỷ. Lục lão gia tử mừng rỡ, cười đến không khép miệng được, gặp người liền khoe khoang về năng lực của cháu trai.
Có lẽ lão nhân gia đã quên, nhiều năm trước, ông từng đứng trước mặt mọi người, trách cứ Lục Phong Châu, còn tuyên bố ông không có đứa cháu như cậu.
Tính cách ngang ngạnh khó thuần, khó thành châu báu.
Hiện giờ cú vả mặt này, bạch bạch tiếng kêu thật vang.
-
Kỳ nghỉ kết thúc, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu cùng xuất ngoại du học. Trong lúc đó, Lục Phong Châu vẫn online, tham dự các loại hạng mục của tập đoàn Lục thị, chức vị từ “Đại lý” tổng giám đốc đã bay lên đến tổng giám đốc.
Ngày cậu được thăng chức đó, Đường Uyển Tâm cực kì vui vẻ, vui mừng thay cho cậu, vất vả nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã thành công được bước đầu tiên.
Buổi tối, Đường Uyển Tâm chuẩn bị món ăn, cùng Lục Phong Châu trải qua bữa tối lãng mạn dưới ánh nến tiêu chuẩn.
Hai người uống rượu chúc mừng một lúc, Đường Uyển Tâm đã có chút men say, cô ôm cổ Lục Phong Châu, dâng lên đôi môi đỏ mọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh nến mờ mịt, chiếu lên hai bóng dáng quấn quýt trên tường. Đáy mắt Đường Uyển Tâm tràn đầy tình yêu nồng đậm.
Kiếp trước kiếp này, cậu ở bên cô hai đời, sinh tử gắn bó không rời không bỏ, tình nghĩa cả đời này đổi lấy kiếp sau, cô vẫn nguyện ý cùng cậu sống chết tương tùy*.
Lục Phong Châu được thiếu nữ trong lòng trêu chọc đến tâm ý viên mãn, cậu khàn khàn giọng hỏi: “Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“......” Đường Uyển Tâm thẹn thùng gật gật đầu.
Khóe môi Lục Phong Châu cong lên, lộ ra nụ cười xán lạn. Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ tới hôm nay......
-
Ngày hôm sau, khi Đường Uyển Tâm tỉnh lại, toàn thân đau nhức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mặt trời có chút chói mắt. Trước tầm mắt là chuỗi hạt trang trí đang liên tục đong đưa, sau đó cô lại nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh chuỗi hạt trang trí trong xe.
Chuỗi hạt?
Đong đưa??
Vài giây sau, cô bỗng mở mắt ra, nghiêng mắt nhìn quanh bốn phía, cô...... Cô đang ở trong xe?
Lục Phong Châu thấy cô tỉnh lại, nâng tay cô lên, đặt lên đó một nụ hôn, “Em tỉnh rồi?”
Đường Uyển Tâm không rảnh trả lời câu hỏi này của cậu, hiện tại cô càng quan tâm hơn đến chuyện bọn họ đang định đi đâu, “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Lục Phong Châu: “Sân bay.”
Đường Uyển Tâm nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cậu, “Đi sân bay làm gì?”
Lục Phong Châu một tay đỡ tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, “Về nước.”
“Về? Về nước?” Đường Uyển Tâm vẫn cảm thấy như trong sương mù. Quyết định thế này cũng quá đột nhiên đi? Một chút dấu hiệu cũng không có, “Về nước làm gì?”
“Lãnh chứng.” Nhắc đến chuyện này khiến nụ cười của Lục Phong Châu càng thêm xán lạn, cả đêm qua cậu không ngủ, nhìn chằm chằm Đường Uyển Tâm rất rất lâu, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ nên lập tức về nước lãnh chứng.
“Chờ, chờ một chút.” Đường Uyển Tâm rút tay về, ngồi thẳng người, trịnh trọng hỏi: “Anh đang nói là, chúng ta về nước lãnh...... Giấy chứng nhận kết hôn?”
“Ừm.” Lục Phong Châu nhéo nhéo mặt cô, “Lãnh giấy kết hôn.”
Đường Uyển Tâm: “......”
-
Đến tận khi xuống máy bay, Đường Uyển Tâm mới có loại cảm giác quen thuộc “Thì ra anh nói được làm được”, thì ra bọn họ thật sự trở về...... Lãnh chứng.
11 giờ, hai người đặt chân tới Dung thành, ăn một bữa cơm trưa, đợi đến thời gian nhân viên công tác đi làm, hai người cùng đi đến Cục Dân Chính.
Hơn mười phút sau, hai quyển sổ nhỏ màu hồng tới tay. Đường Uyển Tâm nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ màu hồng đó, vẫn có cảm giác không chân thật, bọn họ cứ như vậy...... Lãnh chứng rồi?
Hơn nữa còn không hề báo chuyện này cho ai hết?
Lục Phong Châu giơ giấy hôn thú lên cao, trên mặt toàn là ý cười, ha ha, cô rốt cuộc đã là của cậu.
Danh chính ngôn thuận, không ai có thể đoạt được.
Đường Uyển Tâm nắm chặt quyển sổ nhỏ màu hồng, nhìn Lục Phong Châu, thấy cậu cười ngây ngô như vậy, chỉ lắc đầu, đúng là đồ ngốc.
Lục Phong Châu ôm Đường Uyển Tâm vào trong lòng, thâm tình nói: “Lục thái thái, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Đường Uyển Tâm cũng ghé lên vai Lục Phong Châu, mỉm cười đáp: “Lục tiên sinh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Duyên phận hai đời...... Thật may, bọn họ vẫn luôn bảo vệ lẫn nhau.
-
Lần này, Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu đột ngột quyết định về nước, còn không kịp thông báo cho bất kì ai. Cho nên, khi Đường Uyển Tâm xuất hiện trong phòng khách nhà họ Đường, Đường lão phu nhân đầu tiên là cả kinh, sau đó cười đến không khép miệng được.
Bà đã vài tháng không được gặp cháu gái ngoan ngoãn, đang nhớ cô muốn chết.
Đường Uyển Tâm đi đến trước mặt Đường lão phu nhân, ôm lấy bà, “Bà nội.”
Đường lão phu nhân cũng vòng tay ôm cô, “Cháu gái ngoan của bà, bà nội nhớ cháu muốn chết, tới đây, để bà nội nhìn xem.”
Bà kéo tay Đường Uyển Tâm, nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá một phen, “Gầy, gầy đi rồi.”
Đường Uyển Tâm mỉm cười đáp: “Không có, cháu còn béo lên đó.”
“Đừng có lừa bà, vừa nhìn đã biết cháu gầy đi.” Đường lão phu nhân cao giọng hô: “Má Ngô, má Ngô.”
Người giúp việc đi tới, “Lão phu nhân.”
Đường lão phu nhân: “Mau, đi siêu thị mua thêm chút cá, rồi thịt, còn có hải sản, phải nấu mấy món bổ dưỡng cho Tâm Tâm.”
Má Ngô : “Vâng.”
Đường lão phu nhân: “Mua thêm chút xương tươi tươi nhé, chút nữa làm món canh xương hầm cho Tâm Tâm.”
Má Ngô: “Được ạ.”
Đường Uyển Tâm ôm cô Đường lão phu nhân, “Bà nội, vẫn là bà tốt với cháu nhất.”
“Ai nói? Vậy ba không tốt với con à?” Một giọng nam trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.
Đường Uyển Tâm đi ra chào đón, “Ba, sao ba đã về rồi?”
Đường Thắng nhéo nhéo chóp mũi cô, “Công chúa bảo bối của nhà ba đã trở về, đương nhiên là ba phải lập tức trở về rồi.”
Đường Uyển Tâm khoác cánh tay Đường Thắng, “Ba, con rất nhớ ba.”
Đường Thắng: “Chỉ biết nói ngon ngọt.”
-
Buổi tối, Lục Phong Châu tới cọ ăn cọ uống. Lúc cả nhà chuẩn bị đi ăn cơm, Đường Uyển Tâm nhìn cậu, nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ hôn cậu một cái.
Nhưng mà, lửa trong người đàn ông một khi đã thắp lên thì không dễ dập, Lục Phong Châu phản ứng lại, túm lấy cô hôn sâu một trận mới vừa lòng thả người.
Gương mặt Đường Uyển Tâm đỏ như máu.
Cô lấy cớ, vội đi lên lầu.
Còn Lục Phong Châu đi theo Đường Thắng đến thư phòng, hai người nói chuyện trong thư phòng suốt một