Đường Uyển Tâm ngây người trong nhà hai ngày, hai ngày này cô luôn ở cùng Tiểu Đào. Ngày cô ấy trở về trường, Đường Uyển Tâm gặp được “người theo đuổi” trong miệng Tiểu Đào, người con trai đó có diện mạo khá văn nhã, trên mặt còn mang mắt kính có khung bạc, dáng người cao lớn, khi cười còn có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền.
Quan trọng nhất chính là nụ cười của người con trai này rất ấm áp, vừa nhìn liền cho người ra cảm giác anh ta thuộc kiểu người thành thật, hơn nữa còn rất nghe lời Tiểu Đào. Đường Uyển Tâm là người nhà mẹ đẻ, đương nhiên phải nhìn kỹ anh chàng, một lát sau cô kéo cánh tay Tiểu Đào, lôi cô ấy tới một góc, lặng lẽ nói: “Mình thấy người này cũng ổn đấy, cậu cố lên.”
Tiểu Đào bị biểu tình cảm của cô chọc cười, chuyện tình cảm, cứ cố lên là có thể như nguyện sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà cô ấy cũng không muốn phản bác, gật gật đầu, “Được, cố lên.”
Hôm nay đã là tròn bốn năm Tiểu Đào không gặp Lưu Môn Đình. Mối tình đầu tới nhanh, đi cũng nhanh, những thứ lưu chỉ là nỗi đau xót tiếc nuối tận đáy lòng, cô ấy cũng muốn buông tha cho chính mình.
Tiểu Đào quay đầu nhìn phương xa, lại nhìn người con trai trước mặt......
Lục Phong Châu từ đầu đến cuối không nói gì, đối với cậu mà nói, không ai có thể hơn được Lưu Môn Đình. Năm đó cậu ta vì cứu Tiểu Đào nên mới bị thương, chỉ riêng phần tình nghĩa này đã không có một người đàn ông nào có thể vượt qua.
Trên phi cơ, Đường Uyển Tâm duỗi tay, gãi gãi lòng bàn tay của Lục Phong Châu, “Không vui?”
“...... Vì Lưu Môn Đình sao?”
“Anh cho rằng Tiểu Đào không nên yêu đương à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Phong Châu nắm lấy tay Đường Uyển Tâm, đùa nghịch ngón tay cô: “Không phải Tiểu Đào không nên yêu đương, mà là nếu người bên cạnh cô ấy không phải là Lưu Môn Đình, anh cảm thấy, có hơi chút...... Khổ sở.”
Cậu thở dài một tiếng, “Anh cũng không phải người ích kỷ như vậy, không cho Tiểu Đào tìm bạn trai. Anh chỉ cảm thấy, tình yêu, thứ này chẳng lẽ không thể lâu dài sao? Nếu để anh đổi vị trí cho Tiểu Đào, em yên tâm, anh sẽ chờ em cả đời.”
Đường Uyển Tâm: “......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô biết, cậu nói được làm được.
Lục Phong Châu mím môi, “Có lẽ không đơn giản chỉ là cả đời, kiếp sau kiếp sau sau nữa kiếp sau sau nữa, anh vẫn sẽ chờ em.”
Đường Uyển Tâm nghiêng người, hôn lên môi Lục Phong Châu.
Cô tin, cô đều tin.
-
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, nhoáng cái đã tới qua một năm. Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu học xong về nước, tin tức tập đoàn Đường thị liên hôn với tập đoàn Lục thị chính thức được công bố với ngoại giới.
Trong lúc nhất thời, các phương tiện truyền thông, báo chí, internet sôi nổi đưa tin, giá cổ phiếu của hai nhà cũng theo đà tăng lên.
Đường Uyển Tâm làm quen một tháng cũng bắt đầu đảm nhiệm chức vị CEO tập đoàn Đường thị. Dưới sự dẫn dắt của cô, tập đoàn Đường thị ngày càng thành công hơn nữa.
Bên Lục Phong Châu thì lại không suôn sẻ như vậy. Nguyên nhân cũng không phải do cậu chưa đủ năng lực, mà là đợt trước thân thể của Lục lão gia tử không thoải mái, khiến quyền lực bị chú hai và chú ba bá chiếm.
Nhưng Lục Phong Châu là ai chứ? Một người đến cái chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ những trò mèo người lừa ta gạt trong giới kinh doanh này sao? Có chướng ngại vật thì sao chứ? Quét sạch hết đi là được.
Lục Phong Châu thi triển tác phong đao to búa lớn trong tập đoàn Lục thị, trong tay cậu có thư trao quyền của lão gia tử, thứ này đã làm rúng động tất cả mọi người trong đại hội cổ đông của tập đoàn Lục thị, đánh cho mấy tên tiểu nhân đắc ý không kịp trở tay.
Cậu đột nhiên xuất hiện khiến một nhóm người bị dọa đến choáng váng. Hôm đó, cậu chính thức tiếp nhận chức vị tổng tài, trở thành tổng tài trẻ tuổi nhất của Lục thị.
Cũng trong ngày hôm đó, cậu tự mình thẳng tay đuổi việc hơn mười lão nhân viên cao cấp, hơn nữa còn khiến những người đó không lời nào để nói, cuốn gói chạy lấy người.
Trợ lý: “Lục tổng, những văn kiện này?”
Lục Phong Châu ngước mắt nhìn lướt qua, “Đem những thứ này giao cho những kẻ còn chưa từ chức. Nói cho bọn họ biết, sau này làm việc thì phải cẩn thận một chút. Lần này họ còn giữ được cái ghế của mình là vì tôi nhân từ không đuổi tận giết tuyệt, nếu không chỉ bằng này mấy khoản tiền được liệt kê trong đây cũng đủ cho bọn họ ăn cơm tù mấy năm.”
Trợ lý: “Vâng ạ.”
Chú hai chú ba của nhà họ Lục nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng tổng tài, đặt một tệp giấy lên bàn làm việc của Lục Phong Châu, “Mày có ý gì!”
Lục Phong Châu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay vẫn cầm bút, nhàn nhạt nói: “Chú hai chú ba, mấy năm nay hai chú cũng vất vả nhiều rổi. Hiện tại cháu đã trở về, hai người có thể về hưu sớm để dưỡng lão.”
Chú hai: “Mày muốn đuổi chúng tao đi?”
Lục Phong Châu: “Lời nói không thể nói như vậy, chú có thể hiểu là cháu thương hai người vất vả, muốn hai người được nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chú ba: “Nếu chúng tao không đi thì sao?”
Lục Phong Châu: “Vậy thì mấy thứ này nên để ông nội xem qua nhỉ? Cháu tin tưởng, ông nội sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn.”
“Mày ——” Chú hai nhà họ Lục vớ lấy tệp giấy trên bàn, xoay người đi mất.
Chú ba nhà họ Lục thấy thế cũng cầm lấy, đi theo.
Cánh cửa văn phòng trở thành nơi trút giận của bọn họ, đá rơi loảng xoảng, nhưng Lục Phong Châu cũng không ngại, kết quả cuối cùng của trận chiến này là —— cậu thắng.
Năm tháng sau, đúng vào đầu hạ, hôn lễ của Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu được hai nhà thống nhất chọn ngày, ngày tổ chức được chọn vào tháng 10, mùa thu vàng thích hợp cưới gả.
Kỳ thật Đường Uyển Tâm không quá gấp, nhưng Lục Phong Châu lại không muốn đợi, bây giờ buổi tối mỗi ngày cậu chỉ muốn ôm vợ cùng đi ngủ.
Không có hôn lễ, bố vợ tương lai luôn lấy chuyện này làm cớ, qua loa lấy lệ không cho cậu như ý. Đã vài ngày rồi cậu không được gặp vợ.
Cậu nhớ cô muốn chết.
...... Đương nhiên, ngoại trừ Lục Phong Châu đang sốt ruột, bản thân Đường Thắng cũng không muốn đợi thêm nữa, cứ đợi nữa đợi mãi, đến khi nào ông mới có thể ôm cháu ngoại?
Lục Phong Châu không thân thiết với cha mẹ lắm, cho nên chuyện kết hôn cũng không cần thương lượng với bọn họ. Cứ trực tiếp dựa theo ngày tốt mà Đường Thắng chọn được, phát thiệp mời cho khách khứa.
Đường Uyển Tâm đến lúc này vẫn luôn cảm thấy như