Lúc còn học đại học Tiểu Đào đã đăng kí học tán thủ, dù sao ở nơi trời xa đất lạ luôn có người thích quấy rầy người khác. Phương pháp ngăn chặn quấy rầy duy nhất chính là mình phải mạnh hơn đối phương.
Cô thực hiện một cú quăng ngã quá vai khiến bảo an té ngã trên đất. Lúc người chạm đất, tiếng động cũng khá lớn, bảo an đau đến ngao ngao gọi bậy.
Nghe được tiếng kêu, lại có mấy bảo an khác chạy tới, bốn người đàn ông cao lớn vây quanh cô, Tiểu Đào vươn tay, “Dừng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ thật sự dừng lại, chỉ là vẫn nhìn cô chằm chằm, “Tiểu thư, mời cô đi ra ngoài.”
Tiểu Đào vẩy vẩy mái tóc ngắn, cho bọn họ ánh mắt khinh bỉ, xoay người đẩy chiếc cửa kính xoay tròn, đi ra ngoài.
Bên ngoài, mưa càng ngày càng nặng hạt, những món đồ rơi trên mặt đất của cô lúc trước đã bị nước mưa thấm ướt. Tiểu Đào xoay người đi nhặt lại chúng, trên gương mặt không hề có vẻ u sầu, cô chậm rãi cong môi, Lưu Môn Đình, anh không quen biết tôi có đúng không?
Được, vậy chị đây phải khiến cậu quen chị.
Một lát sau, có một chiếc xe taxi chạy ngang qua, Tiểu Đào ôm hộp đồ, duỗi tay cản lại.
Xe taxi dừng lại.
Xe taxi đón được người, rời đi, có bóng người đứng trong góc gọi điện thoại, “Lưu tổng, người đã đi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên xe, Tiểu Đào gọi điện thoại cho Đường Uyển Tâm, hiện tại tâm trạng của cô ấy có chút hưng phấn, đang cần tìm người chia sẻ loại vui vẻ này.
“Tâm Tâm, cậu đoán xem hôm nay mình gặp được ai?”
Mấy năm nay, Đường Uyển Tâm rất ít khi thấy Tiểu Đào vui vẻ rõ ràng như vậy, nghe ngữ khí của cô ấy lúc này giống như trúng số mười vạn vậy. Đường Uyển Tâm cũng vui vẻ theo: “Sao nào? Có chuyện gì? Nhìn thấy trai đẹp à?”
Tiểu Đào cắn môi gật đầu, “Ừm, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.”
Đường Uyển Tâm cũng thấy hứng thú, từ sau khi Lưu Môn Đình đột nhiên biến mất, Tiểu Đào chưa từng nổi lên chút hứng thú nào với nam sinh khác. Tuy cô ấy cũng từng yêu đương với một người, nhưng mối tình đó không bệnh mà chết, lúc này lại nghe được hai chữ trai đẹp từ miệng cô nàng, thật đúng là mới lạ.
“Là ai?”
Tiểu Đào trầm mặc năm giây mới mở miệng: “Lưu Môn Đình.”
“Ai?”
“Lưu Môn Đình.”
Đường Uyển Tâm giật mình, hỏi lại lần nữa: “Cậu khẳng định là cậu ấy chứ?”
Tiểu Đào đã từng nhận nhầm người, nếu chẳng may lần này cũng chỉ là nhận lầm thôi thì sao?
Tiểu Đào trịnh trọng nói: “Mình khẳng định là cậu ấy.”
Đường Uyển Tâm: “Thế bây giờ cậu ấy thế nào rồi? Hai người nói chuyện gì chưa?”
Tiểu Đào có chút chua xót, “Cậu ấy nhìn vẫn ổn, bọn mình chưa nói gì.” Cô không thể nói với Đường Uyển Tâm rằng Lưu Môn Đình nói không quen biết cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói vui vẻ của Đường Uyển Tâm truyền từ đầu bên kia của điện thoại đến, “Tiểu Đào, Lưu Môn Đình đã trở lại, sau này cậu phải sống thật tốt, thật vui vẻ nhé.”
Tiểu Đào: “Ừm, thật tốt.”
Hai người lại hàn huyên một hồi lâu, còn nhắc lại những kỉ niệm thời cấp ba, bất tri bất giác, xe đã tới cửa nhà.
Tiểu Đào về đến nhà, pha nước ấm để tắm, sau đó lại kiếm thứ gì lấp bụng. Ăn no rồi mới cẩn thận tỉ mỉ trang điểm xinh đẹp, còn mặc bộ váy mới mua vào mấy ngày hôm trước, cầm ô ra cửa.
Hôm nay, cô đứng đợi bên ngoài tòa nhà Lam Xa vài tiếng đồng hồ, đến tận khi trời tối, bóng dáng người chờ mong vẫn luôn không xuất hiện.
Sắc trời càng ngày càng u ám, đèn nê ông trên đường lập loè, cô mang theo tâm trạng suy sút trở về nhà. Cơm cũng không ăn, rửa mặt xong liền trốn trong chăn, ngủ thiếp đi.
Cảnh trong mơ rất hỗn loạn, cô mơ thấy kí ức hồi cấp ba, Lưu Môn Đình quấn lấy cô, muốn cô giúp anh học bổ túc, cảnh tượng lại đột nhiên chuyển tới chuyện Lưu Môn Đình kéo cô đến một mảnh rừng cây nhỏ, cầm lấy tay cô, ấp úng nói: “Tiểu Đào, cậu, cậu có thể làm bạn gái mình không?”
Sắc trời rất tối, Tiểu Đào chỉ có thể thông qua ánh đèn mơ hồ để nhìn rõ gương mặt Lưu Môn Đình. Người ngày thường vẫn luôn tươi tỉnh hoạt bát, khéo ăn khéo nói, lúc này lại nở nụ cười thẹn thùng, gương mặt anh cũng không thể giấu nổi sự ngại ngùng.
Tiểu Đào đẩy đẩy mắt kính trên mũi, mím môi không nói lời nào.
Lưu Môn Đình có chút không biết làm sao, lần đầu tiên anh tỏ tình với nữ sinh, trái tim trong lồng ngực cũng sắp nhảy cả ra ngoài, anh nói lại lần nữa: “Mình, mình nhất định sẽ đối tốt với cậu, mình thề.”
Tiểu Đào hỏi: “Cậu sẽ đối tốt với mình trong bao lâu?”
Lưu Môn Đình vươn ngón tay, “Cả đời, à, không đúng, tam sinh tam thế, mình sẽ đối tối với cậu suốt ba đời ba kiếp.”
Tiểu Đào: “Đối tốt như thế nào?”
Lưu Môn Đình: “Có ăn ngon đều sẽ cho cậu, nếu có nguy hiểm thì mình sẽ chắn trước, mình sẽ luôn bảo vệ cậu, có chết vì cậu mình cũng cam lòng.”
Ánh mắt thiếu niên vừa hồn nhiên vừa nóng bỏng, Tiểu Đào duỗi tay đập lên bả vai anh, “Phi, ai muốn cậu chết thay mình.”
Lưu Môn Đình cười ngây ngô, nắm lấy tay cô, “Không chết, không chết.”
......
Cảnh trong mơ lại thay đổi. Chiếu lại cảnh trượt băng hôm ấy, Tiểu Đào lần đầu tiên trượt tuyết, nói thực ra cô có hơi run run, cô ngửa đầu nhìn đỉnh núi.
Lưu Môn Đình đứng bên cạnh cô, “Không có việc gì, có mình ở đây. Chúng ta không cần đi lên chỗ cao, cứ chơi ở đây cũng được, nếu cậu bị ngã, mình sẵn sàng làm đệm lưng cho cậu.”
Tiểu Đào mỉm cười, cong môi, “Cậu nói rồi đấy, không được đổi ý.”
Lưu Môn Đình vỗ vỗ bộ ngực, “Lời của nam tử hán đại trượng phu, tứ mã nan truy.”
Lưu Môn Đình nói được làm được, bảo vệ cô rất cẩn thận, tận đến thời khắc anh bị tuyết chôn vùi, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh vẫn là muốn an ủi Tiểu Đào.
Lúc sinh tử sông chết, anh dùng hết toàn lực đẩy cô ra, còn bản thân bị chôn dưới lớp tuyết đọng.
Tiểu Đào khóc khàn cả giọng, gào thét gọi tên anh, nhưng lúc đó chung quanh rất ồn ào, cô không nghe thấy gì cả, cô duỗi tay, dùng sức bới tuyết, “Lưu Môn Đình, Lưu Môn Đình......”
Cảnh tượng trong giấc mơ lại thay đổi, từ chỗ núi tuyết chuyển sang trước cửa phòng bệnh.
Ngày đó, Tiểu Đào xách theo một hộp cơm tới, tâm trạng của cô vốn rất vui vẻ, cho đến khi đứng trước cửa phòng bệnh nghe được cuộc nói chuyện bên trong.
“...... Bệnh trạng của cậu ấy hơi nặng, cả người bị chồn vui dưới lớp tuyết đọng quá lâu. Tình hình bây giờ, chúng tôi nói thật, có thể giữa được mạng đã rất may mắn rồi.”
“Vậy chân của thằng bé thế nào?”
“Còn phải theo dõi thêm, nhưng mà, thần kinh ở chân của cậu ấy đã bị ảnh hưởng nặng, trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ khôi phục được như trước.”
“Vâng, bác sĩ, nhờ anh đừng nói thật với thằng bé, nó vẫn chỉ là đứa trẻ”
“......”
Tiểu Đào mất sức dựa cả người vào tường, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, đáy mắt có hơi nước tràn ra, cô không thể ngờ, vết thương của Lưu Môn Đình lại nặng như vậy.
Khoảnh khắc đó, cô thực sự rất hy vọng, anh không cứu cô.
......
Hình ảnh lại chuyển tới cảnh cô đau khổ chờ trước cổng nhà Lưu Môn Đình rất lâu, sau khi về nhà thì bắt đầu phát sốt, cơn sốt mãi không lui, kéo dài liên tiếp ba ngày, cả người như muốn hư thoát, toàn thân vừa đau vừa khó chịu.
......
Tiểu Đào tỉnh lại khỏi giấc mơ, nhìn sắc trời bên ngoài, một màn đêm đen kịt, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm giác duy nhất lúc này là đầu đang rất đau.
Cô giơ tay, sờ thử cái trán, đúng là hơi nóng.
Con người đúng là sinh vật kì là, càng lớn càng yếu ớt, chỉ mới dính một chút nước mưa đã phát sốt. Cô xốc chăn, đi ra khỏi phòng ngủ, tự rót cho mình một ly nước ấm, trong lúc bưng ly nước đi vòng vèo cô vô ý đi tới bên cửa sổ.
Tòa chung cư mà cô ở được xây sát đường, không cao, cả tòa nhà chỉ có năm tầng, sau khi tốt nghiệp, cô không trở về thành phố Dung mà chọn ở thành phố A, thuê một phòng trong khu chung cư kiểu cũ.
Chu cư xây sát đường có chỗ tốt là, liếc mắt một cái liền có thể thấy được mọi thứ trên đường cái. Lúc này, trên con phố gần chung cư có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, không biết vì sao, cô đột nhiên ngừng lại, ôm ly nước yên lặng nhìn nó.
Bên trong xe, người đàn ông xoa xoa chân mình, nhẹ nhàng đập vài cái, sau đó, nghiêng mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đáy mắt anh đen tối không rõ cảm xúc, nhìn không ra vui buồn.
Bảo vệ của chung cư dõi mắt nhìn chiếc xe màu đen sang trọng, rồi lại khịt mũi nghĩ, con người bây giờ thật là kỳ quái. Gần đây chiếc xe này rất hay đậu ở đấy, một lần đậu lại ít nhất phải đợi ba bốn giờ, có một lần bảo vệ tới điều tra, không ngờ chủ nhân của chiếc xe lại là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.
Nhìn dáng vẻ, giống như đang người.
Nhưng bao nhiêu hôm nay vẫn không có ai xuống dưới tìm anh.
Bảo vệ thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem gameshow.
Lưu Môn Đình lấy một điếu thuốc, chậm rãi bậc lửa, lúc còn đi học, anh luôn trốn trong nhà vệ sinh lén hút một chút, lúc đó, anh cảm thấy thuốc lá này đúng là một thứ tốt.
Lúc này thuốc lá lại không mang lại cho anh cảm giác vui vẻ như lúc trước nữa, ngược lại càng hút càng phiền muộn, càng phiền lại càng muốn hút thêm mấy khẩu.
Anh vừa hút thuốc, vừa nhìn chằm chằm căn phòng trên lầu, nơi đó chỉ có ánh đèn nhàn nhạt. Không biết cô đang làm gì?
Chắc là