Tầm giờ này quán bar còn chưa bắt đầu mở cửa, cho nên nơi này cơ hồ không có người, Lưu Môn Đình với Lục Phong Châu ngồi trước quầy bar.
“Cạn.”
“Cạn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình hữu nghị giữa những người đàn ông, cho dù trôi qua bao nhiêu năm vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Lục Phong Châu nhướng mày nhìn Lưu Môn Đình, “Cũng không tệ lắm.”
Lưu Môn Đình cong môi, “Quên nói chúc mừng anh.”
Lục Phong Châu: “Đừng tưởng chỉ nói chúc mừng không mà được, bao lì xì vẫn còn thiếu đó.”
Lưu Môn Đình thụi một quyền vào ngực Lục Phong Châu.
Hai người nói chuyện trời nam đất bắc một hồi lâu, cuối cùng đề tài mới kéo tới Tiểu Đào.
Lục Phong Châu: “Tiểu Đào là một cô gái tốt. Mấy năm nay người theo đuổi cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn luôn chờ mày.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Môn Đình lắc lư cái ly trong tay, vẻ mặt có chút phiền muộn, “Anh Châu, em...... Em không xứng với cô ấy.”
Lục Phong Châu: “Bởi vì chân của mày sao?”
Lưu Môn Đình ngửa đầu uống cạn ly rượu, “Cũng là một phần thôi.”
Lục Phong Châu: “Vậy còn vì cái gì?”
Lưu Môn Đình do dự trong chốc lát mới nói: “Lúc em xuất ngoại đi chữa cái chân này, tiện thể làm kiểm tra gen, em có gen bệnh di truyền, tỉ lệ di truyền bệnh cho đời sau là 50%.”
“Nói cách khác, con của em có 50% mắc loại bệnh này.”
Lục Phong Châu: “Cho nên, nhiều năm này mày không liên lạc với cô ấy, chính là vì muốn cô ấy quên mày sao?”
Lưu Môn Đình: “Tiểu Đào là một cô gái tốt, em không muốn để mình liên lụy cô.”
Lục Phong Châu không đồng tình với lời này của Lưu Môn Đình, cái gì mà liên lụy chứ, hai người yêu nhau vĩnh viễn sẽ không thể coi là liên lụy nhau được.
“Người anh em, giờ chúng ta thử đổi cách nói nhé, nếu Tiểu Đào mắc loại bệnh này, mày sẽ vứt bỏ cô ấy sao?”
Lưu Môn Đình lâm vào trầm tư.
Lục Phong Châu ôm vai Lưu Môn Đình, “Mày xem đấy, nếu Tiểu Đào mắc loại bệnh này, mày chắc chắn sẽ không vứt bỏ cô ấy. Cho nên, mày phải học cách tin tưởng Tiểu Đào một chút, hơn nữa, cho dù hai người có thể tiếp tục hay không, mày cũng phải nói cho cô ấy tình huống thực tế.”
“Như vậy mới công bằng cho đôi bên.”
Lưu Môn Đình cũng ôm lại anh, “Để nói sau đi.”
9 giờ tối, Lưu Môn Đình chia tay Lục Phong Châu, anh ngồi trong xe, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về những gì Lục Phong Châu nói.
Bỗng nhiên, một bóng dáng trên đường khiến anh chú ý, “Dừng xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tài xế ngay lập tức phanh xe dừng lại, nhìn qua gương chiếu hậu thấy được bóng người quen thuộc phía sau.
Người phụ nữ bị một người đàn ông ôm vào ngực, cô ấy có vẻ như đã uống rất nhiều, đến mắt cũng không mở ra được, trong miệng lại hùng hùng hổ hổ nói: “Lưu Môn Đình, cái đồ rùa đen rụt đầu, cậu không cần bà đây thì vẫn có rất nhiều người thích bà nhé.”
“Bảo bối, ngoan, anh ta không cần em, anh muốn em.” Người đàn ông bên cạnh càng ghé sát lại gần mặt cô.
“Phanh.” Tiếng đóng cửa truyền đến.
“Đông.” Tiếp đó là tiếng cơ thể con người ngã xuống nền đất.
Lưu Môn Đình hung hăng cho người đàn ông đó một quyền, thuận thế ôm Tiểu Đào, giọng nói lạnh nhạt: “Cút!”
Người đàn ông ngã trên mặt đất bụm mặt bò dậy, “Mày, mày chờ đó cho ông.” Nói xong liền cụp đuổi chạy biến.
Tiểu Đào múa may cánh tay, “Lưu Môn Đình, cậu, cậu là tên trứng thối, cậu là đồ xấu xa, người xấu, mình, mình ghét cậu, tên chết bầm......”
Lưu Môn Đình thấy thế, dùng sức bế cô lên, bước nhanh vào trong xe.
Trên xe, Tiểu Đào vẫn không chịu ngừng nghỉ, miệng vẫn luôn lẩm bẩm lầm bầm, sau đó còn bật khóc, lúc đầu chỉ là nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó chậm rãi biến thành khóc lớn.
Cô khóc đến hai mắt đẫm lệ, nước mũi nước mắt tèm lem, mặt như con mèo hoa.
Lưu Môn Đình ôm chặt cô, lấy khăn giấy ở bên cạnh, nhẹ nhàng giúp cô lau mặt, “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Tiểu Đào hất tay anh ra, “Anh, anh là ai?”
Lưu Môn Đình: “Lưu Môn Đình.”
Tiểu Đào giương cặp mắt sưng húp, mê mang nhìn sang, “Lưu, Lưu Môn Đình?”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt đọng trên hàng lông mi run lên, “Anh, anh không phải Lưu Môn Đình.”
“Hu hu, Lưu Môn Đình không cần tôi, anh ấy, anh ấy thích người khác rồi......”
Lưu Môn Đình bất đắc dĩ cười cười, “Sao anh lại không cần em? Anh còn không thể sống thiếu em mà.”
Không biết đã bao nhiêu đêm, anh hết cầm di động lên lại buông xuống, trong lòng có một giọng nói vẫn luôn kêu gào, tìm cô, tìm cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không đi tìm......
Khóc khóc nháo nháo một lúc cũng tới khu chung cư của Tiểu Đào, Lưu Môn Đình ôm cô xuống xe, tài xế tiến lên, “Lưu tổng, để tôi giúp.”
Lưu Môn Đình lạnh lùng quét mắt, liếc anh ta một cái.
Tài xế thu tay lại, “Nhưng chân ngài?”
Lưu Môn Đình: “Anh đi trước đi, ngày mai tới sớm đón tôi.”
Tài xế: “...... Vâng.”
-
Lưu Môn Đình ôm Tiểu Đào vào cửa, căn hộ chỉ có một phòng ở nên diện tích hơi nhỏ. Anh ôm cô rẽ trái rẽ phải đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, lại giúp cô cởi giày, lấy chiếc chăn bên cạnh đắp lên cho cô.
Làm xong hết thảy, đã là chuyện của hơn một tiếng sau. Lúc đầu anh không có cảm giác gì, nhưng sau khi dừng tay dưới chân lại truyền đến cảm giác đau đớn.
Giống như bị kim đâm, rất đau.
Lưu Môn Đình dùng tay xoa xoa, đi vào phòng vệ sinh, khi ra ngoài, trong tay cầm theo một chiếc khăn lông. Anh ngồi bên mép giường, nắm lấy tay Tiểu Đào tay, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tiểu Đào mê mang mở mắt, nhìn thấy Lưu Môn Đình, ánh mắt lại không rời đi đâu được nữa. Đáy mắt cô có ánh sáng lập loè, mang theo sự không xác định nhìn chằm chằm Lưu Môn Đình.
Lưu Môn Đình giúp cô lau tay sạch sẽ, lại gặt sạch khăn lông, lau trán, lau mặt cho cô, Tiểu Đào nắm lấy tay anh, “Vì sao anh lại ở đây?”
Lưu Môn Đình: “Đưa em về.”
Tiểu Đào buông tay anh ra, “Anh đi đi.”
Lưu Môn Đình: “Được.”
Lưu Môn Đình đứng dậy, mới đi được vài bước, có người ôm lấy anh từ phía sau, “Đừng đi mà.”
Bàn tay của Lưu Môn Đình phủ lên tay Tiểu Đào, hít sâu một hơi, “...... Ừ.”
Tiểu Đào ngoan ngoãn nằm lại giường, tay vẫn nắm chặt lấy tay của Lưu Môn Đình, một khắc cũng không buông, nhưng cơn buồn ngủ nổi lên, cô dần dần thiếp đi.
Lưu Môn Đình ôn nhu nhìn cô chăm chú, cúi đầu ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, từng chút một.
-
Ngày hôm sau, Tiểu Đào tỉnh lại, cô mở mắt ra, nhìn sự vật quen thuộc ở bốn phía, vỗ vỗ cái trán, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.
Hình như cô nhìn thấy Lưu Môn Đình.
Nhưng mà nghĩ lại thì có lẽ đấy chỉ là tưởng tượng của cô. Sao có thể? Sao cô có thể nhìn thấy anh?
Mượn rượu giải sầu hậu quả là sau khi tỉnh đầu rất đau nhức. Lúc này cơn đau đầu bắt đầu hành hạ cô mãnh liệt, cô thầm mắng một tiếng: “Mẹ nó!”
Đều là do Lưu Môn Đình làm hại.
Sau này cô không bao giờ uống rượu nữa.
Mới tỉnh lại được một lúc, tiếng di động lại vang lên.
“Tâm Tâm.”
“Đang làm gì đó?”
“Vừa mới tỉnh.”
“Chỉ có mình cậu sao?”
Tiểu Đào mỉm cười, “Bằng không thì sao? Cậu cho rằng còn có ai?”
Đường Uyển Tâm chần chờ một chút, “Mình cho rằng còn có một anh chàng đẹp trai.”
Tiểu Đào đi vào phòng vệ sinh, đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, mở vòi nước, “Trai đẹp thì không có, nhưng ma nữ thì có một đó.”
Đường Uyển Tâm: “Đúng rồi, bao giờ cậu về thành phố Dung, mình giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai.”
Tiểu Đào suy tư trong chốc lát: “Hôm nay đi.”
Lúc tâm tình không tốt thì cách thích hợp nhất là về nhà dưỡng thương. Hơn nữa cô cũng đã lâu rồi không về thành phố Dung, chi bằng nhân dịp này trở về thăm người trong nhà một lần.
Rửa mặt xong, Tiểu Đào đơn giản ăn chút gì đó, rồi xách túi ra cửa.
Chú bảo vệ cổng rất nhiệt tình chào hỏi, “La tiểu thư, tôi thấy chuyện tốt của cô sắp tới rồi nhỉ?”
Tiểu Đào mỉm cười đáp: “Chuyện tốt? Chuyện tốt gì thế?”
“Tôi biết hết rồi nhé. Tối hôm qua, chiếc xe màu đen sang trọng kia......” Chú bảo vệ cười cười, vẻ mặt ấm áp, tối hôm qua ông nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe màu đen sang trọng đó ôm La tiểu thư vào chung cư, sáng sớm người mới đi. Như thế này còn không phải có chuyện tốt thì là gì?
Vẻ mặt Tiểu Đào ngây ngốc, nhưng