Giang Nam , Lý gia.
Trong một căn phòng, Lý Uyển Tâm mở ra cặp mắt, nàng vừa lấy lại tầm nhìn.
"Chủ Thần, không gian luân hồi." nàng lẩm bẩm.
Lý Uyển Tâm nhìn sang cửa sổ, chân trời đã hừng sáng chiếu lên một mảnh sáng đỏ, chuyện xảy ra đêm qua giống như một giấc mộng, nhưng lại vô cùng chân thực, không thể tránh né.
Lý Uyển Tâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, chuyện đã đến rồi, tránh cũng không thể tránh được, việc cần làm hiện tại là cố sức tăng lên thực lực của bản thân!
Lý Uyển Tâm lập tức rời giường, bội kiếm của nàng sau trận chiến tối qua đã gẫy mất, Lý Uyển Tâm tìm tạm một thanh kiếm khác trên giá, sau đó rời phòng đi thằng đến hậu viện bắt đầu luyện kiếm.
…
Trường An, phủ thất hoàng tử, trong một căn phòng xa hoa, Hàn Nguyệt Sinh chậm rãi mở mắt, hắn nửa nằm trên ghế gỗ tinh xảo, đầu hơi nghiêng nhìn ra cửa sổ, nơi đó có một vầng thái dương màu đỏ dần nhô lên.
Tối qua phát sinh đủ loại chuyện thần kỳ, nhất là một lần lướt qua quỷ môn quan kia, trong lòng hắn đến hiện tại vẫn nhớ rõ cảm giác bất lực khi đó, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, Uẩn Khí đỉnh phong vốn vẫn không thể đột phá đã quá chân khí lưu động khắp cơ thể rồi quy về đan điền, sau đó lại thông qua kinh mạch lặp lại tuần hoàn liên tục không dứt.
Hàn Nguyệt Sinh thở ra một hơi trọc khí, một thị nữ xinh đẹp dáng người gợi cảm bưng tách trà lại gần cúi đầu cung kính nói:
"Điện hạ, trà sớm của người."
Tiếp nhận chén trà Hàn Nguyệt Sinh vân vê tay cầm suy nghĩ nhiều thứ, có lẽ… đây là cơ hội của ta, Hàn Nguyệt Sinh ánh mắt đăm chiêu không có tiêu điểm thầm nghĩ.
…
Trường Lâm thành, Lam gia, Lam Tích bật choàng dậy trên giường, ký ức lúc trước vẫn còn mới mê hiện lên từng chút trong đầu nàng.
Đủ loại chuyện kỳ quái cùng đáng sợ liên tục xảy ra, thần kinh nàng căng ra như giây đàn, tầm mắt không tự chủ đảo qua chung quanh một vòng, nhìn thấy đây là phòng mình, Lam Tích không hiểu thở phào một hơi.
Đợi bản thân bình tĩnh lại, Lam Tích ngồi xếp bằng ngay ngăn trên giường, hai mắt nàng nhắm lại, tinh thần tập trung cảm nhận từng sợi nội lực ngưng tụ xoay tròn trong lồng ngực, cặp bồng đào nàng nhấp nhô cao thấp đều đặn.
Lam Tích không kịp chờ đợi thử nghiệm, nàng vận dụng nội lực vào hai đầu ngón tay, sau đó bóp mạnh một cạnh giường, âm thanh "rắc" ròn rã vang lên, góc giường kia bị bóp nát.
Lam Tích mừng rỡ, cặp mắt to tròn tràn ngập hứng thú, nàng như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới, hết bóp thứ này đến thứ kia, chợt, Lam Tích nhận ra trong phòng mình chẳng còn mấy thứ lành lặn cả, nàng xấu hổ không biết làm sao, trong lòng thì lại tìm kiếm lý do giải thích với người khác.
…
Vô Tướng sơn, Thiếu Lâm tự.
Huyền Định ngồi dựa vào tường trong thiện phòng, hai mắt hắn khéo hờ, trong đầu quanh quẩn từng tràng cảnh đêm qua, thật sự là cửu tử nhất sinh.
"Ta đến thế giới này đã 1 năm, những tưởng rằng sẽ bình yên một đời, ai mà ngờ được…" Huyền Định thờ dài trong lòng, hắn thật sự chỉ muốn bình bình dị dị sống một đời mà thôi, đó cũng là ký do hắn trốn đến Thiếu Lâm tự làm hòa thượng.
"Congggg…!!" tiếng chuông sớm vang lên.
Thiện phòng nửa sáng nửa tối, bên cạnh Huyền Định còn có mấy tiểu sa di khác nằm ngủ ngáy ngon lành, ánh sáng từ cửa sổ giấy chiếu lên một nửa khuôn mặt hắn, nửa hồng nửa tối.
…
Một khách sạn nào đó tại Lương Phủ, Tân Châu.
Thái dương lên cao, trời trắng mây xanh, Kỳ Tuyết Anh vén chăn lười biếng ngồi dậy, trên người nàng mặc một bộ sa y mỏng manh vừa quá mông, bên trong có thể lờ mờ nhìn thấy đôi gò bồng đào căng mọng cùng hai điểm đỏ hồng nhô cao, phía dưới chỉ có một chiếc quần lót đen bao lại hoa huyệt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp mê người toát lên vẻ đăm chiêu, nàng nửa ngồi dựa vào thành giường, tầm mắt mất đi tiêu cự.
Tráng hán chết đi là một người quen của nàng, vì vậy cái chết của gã ảnh hưởng đến hàng nhiều hơn những người khác, một người quen chết đi ngay bên cạnh mình, dù không được chứng kiến tận mắt, thế nhưng Kỳ Tuyết Anh vẫn cảm nhận được tử vong uy hiếp cận kề.
Nàng lấy mở ra bàn tay phải, nơi đó nắm một lá bùa nhỏ màu vàng, chính là đại truyền tống phù.
Kỳ Tuyết Anh nắm chặt tay lại, việc đến nước này, chỉ có thể tùy cơ mà làm thôi, qua trận chiến vừa rồi, nàng được đến không ít linh cảm, theo dự đoán của nàng, chỉ cần một tháng nữa là có thể đột phá Dẫn Mạch cảnh.
"Không biết có kịp lần tiếp theo hay không?"
…
Trời xanh mây trắng, vạn dặm thiên không, gió thổi rừng cây xào xạc, Lâm Thanh ngồi xếp bằng trên mỏm đá, bội kiếm gác ngang trên đùi, phía dưới là vách núi sâu thẳm, cơn gió thổi qua thái dương hắn làm lung lay vài sợi tóc mai.
Lâm Thanh cẩn thận cảm nhận linh hồn mình, kể từ lần luân hồi trước đến hiện tại đã qua một tuần.
Trong hai tuần này hắn mỗi ngày đều luyện tập chăm chỉ, cuối ngày sẽ tận lực cảm nhận những thay đổi nhỏ nhất trong linh hồn mình, sử dụng Thấu Hồn Nhãn không chỉ là hào tổn về nội lực, mà còn nhận phải tổn hại linh hồn, nếu dùng 1 - 2 lần một ngày rồi nghỉ ngơi thì không sao, nhưng dùng liêm tục 4 lần, linh hồn sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng.
Chủ Thần chữa trị tổn thương, không chỉ ở cơ thể, mà còn tại linh hồn, điều này không khỏi khiến Lâm Thanh càng đánh giá cao sức mạnh của Chủ Thần.
Não bộ Lâm Thanh đột nhiên tăng tốc đến vô số lần, hắn đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, trong đầu hắn tự động hiện lên vô số kiếm thức, kiếm giải, chúng tự động đan vào nhau dần dần trùng điệp, cuối